Chương 27

Cậu ấy cầm theo cài tóc cừu non đi tìm Khương Dư Miên, lại phát hiện cô gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.

Lúc nhóc câm tỉnh rất yên tĩnh, ngủ lúc càng điềm tĩnh hơn, cánh tay đè lên gương mặt, khóe miệng trông béo ị, có chút đáng yêu.

Thấy cô ngủ mà vẫn mang bịt tai, Lục Tập rón rén đi đến bên cạnh cô, ngón cái với ngón trỏ bày ra tư thế lấy vật, lấy nút bịt tai xuống giúp cô.

Nút bịt tai dần dần rút ra, Lục Tập giơ vật nhỏ giữa ngón tay lên nhìn.

Trước kia, có một lần cậu ấy thích đeo tai nghe để nghe nhạc, nghe xong lại ngủ mất, một lúc sau xém chút tai đã hỏng. Sau này, cậu ấy tránh đi mấy chuyện nhét vật vào tai thế này đi còn không kịp.

Nghe thím Đàm nói, Khương Dư Miên đi ngủ luôn đeo nút bịt tai, hôm nay bị cậu ấy bắt gặp, cậu ấy vẫn nên dùng nguyên tắc làm người nhắc nhở một chút nhỉ.

Lục Tập khẽ chậc chậc hai tiếng, định để cô ngủ thêm một lúc, chỉ nghe thấy một tiếng "đuang", trong nháy mắt Khương Dư Miên mẫn cảm mở mắt.

Lúc Lục Tập đang lùi lại không cẩn thận đυ.ng vào đồ vật bên cạnh, Khương Dư Miên bị âm thanh đột ngột làm cho choàng tỉnh, nhịp tim đập một cách không đều, ánh mắt mang theo mê mang cùng sợ hãi.

Lục Tập phạm sai lầm nhấc tay đầu hàng: "Tôi không phải cố ý."

Khương Dư Miên sờ tai, phát hiện nút bịt tai vốn được đeo trên tai đã không cánh mà bay.

"Ầy" Lục Tập vội vàng trả đồ lại: "Tôi sợ cô đeo không thoải mái nên giúp cô lấy ra."

Cô gái nhíu mày, hiển nhiên vô cùng không hài lòng với hành động của cậu ấy.

Lục Tập kém chút đã chỉ thiên thề để chứng minh sự trong sạch, xong xuôi còn nhỏ giọng phỉ nhổ: "Nút bịt tai đeo lâu sớm muộn cũng điếc thôi."

Khương Dư Miên: "..."

Cô không thể nói chứ không phải không nghe được.

"Sao mắt cô lại hồng hồng thế?" Lục Tập đột nhiên hỏi.

Khương Dư Miên nhìn cậu ấy chằm chằm, không nói một lời.

Thực sự không chịu nổi ánh mắt này của cô, Lục Tập khoát tay nói: "Bỏ đi, mặc kệ, tôi đến để tặng cô món quà."

Lục Tập liên tục nói, Khương Dư Miên không thể mở miệng hoàn toàn không kịp tiếp, chỉ thấy cậu ấy móc từ trong túi ra một chiếc cài tóc, đưa qua: "Tặng cô."

Khương Dư Miên ngẩng đầu, nhịp tim được đè lấy dần dần bình phục, thở sâu ra một hơi.

Trước khi Khương Dư Miên từ chối, Lục Tập cố ý cất giọng: "Đi ngang qua một cửa tiệm có hoạt động tặng đấy, tôi nói con trai như tôi cần cài tóc làm gì, ông chủ vẫn ép tôi, cứ nhất quyết nhét cho tôi."