Chương 23

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Khương Dư Miên cúi đầu xuống.

Cô với Lương Vũ Đột đột ngột mất liên hệ, chỉ biết cô ấy chuyển trường vì nguyên nhân gia đình, đến phương thức liên lạc cũng chẳng hề lưu lại. Nếu như cô xen vào việc của người khác, khuyên Lương Vũ Đồng chia tay sớm một chút, có lẽ chuyện gay go kia đã không xảy ra rồi.

[Em có thể liên lạc với cậu ấy không?]

"Người nhà của cô ấy hi vọng cô ấy có thể quên đi quá khứ." Cắt đứt quá khứ đau xót, tất cả rồi sẽ tốt đẹp.

Khương Dư Miên gật đầu, cô có thể hiểu.

Nếu Lương Vũ Đồng có thể khoẻ lại, quên đi quá khứ, bao gồm của người bạn như cô đây thì cũng không sao.

"Em nhìn thấy người kia chỉ nhớ lại chút chuyện này thôi à?" Lục Yến Thần nói bóng nói gió.

[Ừm, vốn em muốn khuyên Đồng Đồng chia tay, sau đó...]

Ký ức sau đó có hơi hỗn loạn, ở trong mơ không có thể nói ra, không biết hiện thực có thể kịp thời nói với Lương Vũ Đồng hay không.

Tóm lại, dưới kí©h thí©ɧ, Khương Dư Miên tìm về được ký ức của bạn mình với tên côn đồ kia, nhưng không nhớ được những chuyện ngoài ý muốn xảy ra với bản thân hôm thi đại học kia.

Không biết nên làm sao bây giờ, Khương Dư Miên mê mang ngẩng đầu, bỗng nhiên chú ý tới bàn tay của Lục Yến Thần.

Cô vén chăn lên, chân trần giẫm lên mặt thảm, chậm rãi đi về phía anh, phát hiện trên mu bàn tay anh có vết tích bị cào.

Lục Yến Thần che mu bàn tay lại: "Không có việc gì."

Lúc ấy bị móng tay cào bị thương, cũng không có chảy máu, chỉ là một vết đỏ dài trông hơi rõ ràng.

Khương Dư Miên im ắng nói câu thật xin lỗi, đáy mắt nhanh chóng tràn ra áy náy. Đột nhiên, cô nhớ đến điều gì đó, nhìn chung quanh trong phòng tìm đến cặp sách của mình, lấy ra một túi bông gạc khử trùng ở bên trong.

Đây là chất khử trùng tiện mang theo, bẻ gãy một đoạn là có thể trực tiếp xoa. Cô giơ tăm bông đến bên cạnh Lục Yến Thần, chỉ chỉ vào tay của anh.

Hiểu được ý cô, Lục Yến Thần vươn tay, để mặc cô dày vò.

Khương Dư Miên bẻ gãy một đầu bông vải, nhúng dịch iot vào một đầu khác của bông vải, cô nâng tay Lục Yến Thần lên, cẩn thận lau vết thương một cách từng li từng tí.

Nhiệt độ da thịt khác biệt truyền đi trong tiếp xúc, lòng bàn tay của hai người đối diện nhau, dần dần dán vào.

Động tác vốn chậm rãi gần như dừng lại, giờ phút này lòng cô tham lam suy nghĩ muốn cho thời gian dừng lại.