Chương 8

Trong Group

Minh Vũ: [@An Dương Vương, vật tư xây dựng thành Cổ Loa đã bắt đầu chuẩn bị, ngày mai vãn bối sẽ bắt đầu đi lựa chọn vật tư, đợi sau khi quyết định sử dụng loại vật liệu nào sẽ bắt đầu chuyển cho ngài, các loại công cụ lớn ở hiện đại sẽ không thể chuyển được nhưng hệ thống đã ra quét số liệu biến nó thành những công cụ phù hợp, tuy nó sẽ không nhanh và tiện như thời của vãn bối nhưng vẫn đủ sức giúp người xây thành. Bên trong cũng có bản hướng dẫn sử dụng, ngài chỉ cần làm theo là được.]

Minh Vũ cảm thấy hệ thống thực thông minh dùng kho Sơn Hải chứa đựng vật liệu, như vậy việc chuyển đến Âu Lạc sẽ rất thuận lợi cũng không sợ bị mọi người nghi ngờ, muốn xây một tòa thành thì số lượng vật tư rất lớn tuy hệ thống nói việc chuyển đồ của hệ thống dù cho không có tấm bạt che mắt thì thế giới sẽ tự bổ sung trở thành điều hợp lý người thường chỉ biết hàng đã được giao họ sẽ không thắc quá trình nhưng hệ thông không phải vạn năng có những kỹ thuật máy móc chỉ khi hệ thống tiếp xúc mới có thể tạo ra được.

"Ngươi thật giống kiểu copy paste nhỉ, tiếp cận rà quét copy sau đó nhấn nút paste đồ vật sẽ tự động xuất hiện. Hồ sơ tham gia đấu thầu và thư mời ngươi tiếp xúc đến Sơn Hải nên mới làm ra được đúng không?" Minh Vũ ngộ ra, đó là lý do tại sao lúc cậu nói không có đất thì hệ thống lại kêu cậu đến Sơn Hải là được nhưng khi Sơn Hải ngỏ ý sẽ dẫn cậu đến buổi đấu thầu thì hệ thống lại nói hồ sơ đã xử lí xong, thư mời cũng có sẵn trong balo hệ thống.

"Đúng vậy." Hệ thống trả lời tương đương lộ ra khuyết điểm của mình, nó cảm thấy để cho Minh Vũ biết nó là một hệ thống mà có khuyết điểm thì cũng không phải chuyện quan trọng gì.

An Dương Vương: [Có thể, thần sử làm việc ta rất an tâm. Lần này có thần sử giúp đỡ chắc chắn Cổ Loa sẽ trở thành một thành lũy kiên cố không thể công phá.]

Ngư Nương Nương: [Lão Phán ngươi định giao việc xây thành Cổ Loa cho thần sử hết à, nếu ta là Cao Lỗ chắc ta tức chết còn rùa thần nữa vượt mấy trăm dặm đến giúp ngươi bây giờ lại bị ngươi bỏ qua một bên.]

An Dương Vương: [Hừ, làm ngươi thất vọng rồi, Cao Lỗ khi nghe thấy có thần sử giúp đỡ trong việc xây dựng vui mừng đến nỗi xé bỏ mọi bản vẽ giờ đang ôm bản vẽ của thần khí nghiên cứu ngày đêm, không những thế rùa thần cảm thấy quá ỷ lại sức thần sẽ làm mọi người sinh ra ngạo mạn nên rùa thần và Nồi Hầu cùng với tiểu Mỵ Châu đang ra sức luyện binh rồi.]

Hưng Đạo Vương: [ An Dương Vương luyện quân là muốn đánh úp Triệu Đà hay sao? Nếu chúng ta tấn công trước đánh địch trở tay không kịp cũng là một kế hay.]

Quang Trung: [Nếu muốn đánh úp Triệu Đà thì phải đợi Tần Thủy Hoàng chết, nhà Tần đại loạn lúc đó mới là thời cơ tốt nhất. Tần Thủy Hoàng tuy tàn bạo nhưng phía dưới có quá nhiều tướng tài, đội quân cũng hùng mạnh nếu đối diện trực tiếp sẽ gây bất lợi cho quân ta.]

An Dương Vương: [Theo mật báo, Tần Thủy Hoàng đang cho xây dựng tường thành mười vạn dặm, bắt bớ tráng đinh đưa lên phía bắc, ta còn nghe nói hắn còn đốt sách Nho giáo, bắt nho sĩ (người học Nho giáo) đi xây tường thành, đi đào sông, tiếng oán dậy trời rất nhiều văn đàn nho văn đều kêu hắn là bạo quân. Nhưng tại sao Tần Thủy Hoàng lại chết, biết bao nhiêu cuộc ám sát Tần Hoàng được tổ chức nhưng tất cả đều thất bại.]

Trần Anh Tông: [Tần Thủy Hoàng, nói đến ông ấy cũng là một thiên tài quân sự, một bậc đế vương kỳ tài nhưng nhiều hơn chính là bạo quân gϊếŧ nho đốt sách, hơn 460 vị Nho sĩ bị gϊếŧ, Tần Thủy Hoàng là người theo tư tưởng Pháp gia ông cho rằng chỉ có luật lệ, kỷ luật mới tạo ra một đất nước hùng mạnh. Vì thế các luật lệ hà khắc ra đời, chèn ép quý tộc nhưng lại bỏ qua dân chúng và thương nhân, trọng dụng hoạn quan, về già lại còn ngu muội tìm kiếm trường sinh tự mình độc chết mình. Không đúng Tần Thủy Hoàng không chết già lúc chết chỉ thọ 49 tuổi, nhà Tần đến cuối cùng bị Hồ Hợi làm cho bại vong, nhà Tần cũng giống Âu Lạc của An Dương Vương nhất thế mà chết.]

An Dương Vương: [...] Trần Thuyên ngươi chê Tần Thủy Hoàng được rồi tại sao còn mang thêm ta, không cần ngươi nhắc nhở việc hồ đồ của ta đâu, cảm ơn.

Ngư nương nương: [Trần Thuyên so sánh rất hay, hai vương triều đều nhất thế mà chết, Tần Thủy Hoàng và An Dương Vương cũng đều là tự tìm đường chết, ha ha ha, An Dương Vương ngươi nên cảm thấy may mắn khi được so sánh với Tần Thủy Hoàng đi, người ta được gọi là Thiên Cổ nhất đế là anh hùng trong lòng dân tộc Thiên Triều đó. Người đầu tiên tự xưng hoàng đế, người đầu tiên ban hành luật pháp, chậc ngươi xây thành Cổ Loa Tần Hoàng lại xây thành vạn dặm, so như thế nào đều không bằng.]

An Dương Vương: [ Đúng ta không bằng Tần Hoàng, nhưng ta sống lâu hơn hắn không phải Thần sử nói ta 79 tuổi ta mới chết sao, ta không bằng Tần Hoàng nhưng ta dùng mười năm liên kết các tộc Bách Việt đánh bại đội quân 50 vạn của Tần Hoàng do Đồ Thư chỉ huy, tướng của Tần Hoàng rất đông rất giỏi nhưng hắn vẫn muốn mượn Lý Ông Trọng của ta sang giúp hắn giữ đất Lâm Thao giúp hắn.]

Minh Vũ: [Nương nương Tần Thủy Hoàng chỉ là thiên cổ nhất đế của Trung Quốc thôi vì ông ấy là người kết thúc thời kỳ Chiến Quốc lấy sức một nước thắng sáu nước còn lại gồm: Hàn, Ngụy, Sở, Tần, Tề, Triệu, Yên thống nhất Trung Nguyên đăng cơ xưng đế là vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc. Ông ấy hạ lệnh cho xây Vạn Lý Trường Thành để đề phòng quân Hung Nô xâm lược, thống nhất văn tự, tiền tệ công lao rất lớn là không sai. Nhưng dù vậy ông cũng chỉ vĩ đại với người người của Thiên Triều thôi chứ nếu trên thế giới thì cũng không nằm trong danh sách trăm vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử thế giới.

Nếu nói đến vị vua đầu tiên vãn bối sẽ nhớ đến nền văn minh của Ai Cập cổ đại, Ai cập ở phía tây cách nước chúng ta mười chín nghìn dặm, ở nơi đó khí hậu khô nóng đa phần là gió và cát, người dân nơi đó phải đấu tranh với thiên nhiên để sinh tồn cũng phải lo sợ nếu mạo phạm quý tộc và vua chúa họ sẽ bị mất mạng bất cứ lúc nào. Các vị vua nơi đó có quyền lực tuyệt đối có một thời gian người dân Ai Cập quan niệm rằng vua càng gϊếŧ nhiều người sẽ càng được sùng bái, càng vĩ đại. Tần Thủy Hoàng xưng đế nói mình là con của trời nên gọi Thiên Tử còn ở Ai Cập các Pharaon (vua) là hiện thân của thần và vị thần tối cao nhất là Thần Mặt Trời, Trung Quốc là một nước mạnh không sai nhưng nói đến thần bí nhất và tài giỏi thì Ai Cập chỉ hơn chứ không kém. Nền văn minh của Ai Cập tuy là chỉ xếp thứ hai nhưng họ lại là người dẫn đầu, họ xưng đế trước Tần Thủy Hoàng hơn 2000 năm và được xem là nền văn minh thần bí nhất cho tới thời hiện đại ngày nay cũng chưa có lời giải đáp.]

Họ thật không ngờ cách mười chín vạn dặm lại có một vương triều hùng mạnh như thế, thì ra thế giới này to lớn như vậy, bọn họ đúng là tầm nhìn vẫn còn hạn hẹp lắm.

Lý Thái Tổ: [Đúng là bể học thì vô bờ, ta chỉ nghe sư phụ nói đến Thiên Trúc cách chúng ta mười nghìn dặm thật không ngờ còn có nơi xa hơn. Nếu nơi xa có vương triều thì ở những nơi xa hơn thì sao?]

Minh Vũ: [Bản đồ thế giới. jpg.]

Minh Vũ: [Đây là bản đồ thế giới nơi mà chúng ta đang sinh sống, cái hình chữ S màu đỏ này chính là lãnh thổ sau này của chúng ta, màu xanh lục ở phía trên là Nhà Tần sau này gọi là Trung Quốc, xung quanh còn có các nước Miến Điện, Xiêm La, Lang Xang, Cao Miên,...]

Minh Vũ dùng hơn một tiếng đồng hồ để giới thiệu các nước tiếp giáp lãnh thổ của Việt Nam, tuy có hơi lòng tham nhưng thật sự muốn các vị có thể mở rộng lãnh thổ, để con cháu sau này có thể ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào về Việt Nam hùng mạnh, tất nhiên Việt Nam bây giờ cũng rất tốt nhưng lòng tham con người là vô đáy đã tốt thì muốn tốt hơn thôi.

Minh Vũ: [Nếu các vị có thể như Thành Cát Tư Hãn và Hốt Tất Liệt thì quá tốt rồi, không biết khi đó lãnh thổ Việt Nam sẽ mở rộng đến đâu.]

Ngư nương nương: [Thần sử đang nằm mơ đấy à? Tuy nói thế nhưng ở đây đều là những vị vua tài ba nếu ở thế giới của Thần sử không làm được nhưng ở đây thì chưa chắc.]

Trưng Nữ Vương: [Trắc cảm thấy trước kia mình lấyđánh bại Tô Định, đuổi sạch bóng quân thù khôi phục tự do cho dân tộc là mục tiêu nhưng bây giờ mới biết mình nông cạn ra sao.]

Lý Thái Tổ: [Trung Nữ Vương xin người đừng nói thế, Đại Cồ Việt có được như ngày hôm nay cũng là nhờ một phần công ơn của người, sau khi bị Triệu Đà đô hộ chúng ta lại bị nhà Hán đô hộ, thời gian một nghìn năm tuy có những cuộc khởi nghĩa chống lại ách đô hộ nhưng cũng chỉ là nhỏ lẻ, Nữ Vương chính là người thổi phát kèn đầu tiên chống lại ách đô hộ, thành công đuổi đi quân thù đem lại tự do cho dân tộc. Uẩn nếu có nữ nhi chắc chắn sẽ lấy "phất cờ nương tử thay quyền tướng quân" lấy gương của người đi trước mà nuôi dạy, quyết không để công chúa thành người liễu yếu đào tơ làm lợi cho kẻ khác.]

Ngư nương nương: [Hay, hay. Lý Thái Tổ thật làm người ta phải bội phục. Có thể không bị thế tục trói buộc, trần đời này mấy ai làm được. Nếu con cháu đời sau của ngày của thể học được một phần ba bản lĩnh của ngài thì cơ nghiệp nhà Lý còn sẽ kéo dài mấy trăm nữa đây, các ngươi nói có đúng không.]

Trần Anh Tông: [...]

Hưng Đạo Vương: [...]

Lý Thái Tổ: [Nương nương quá khen, Uẩn không dám.]

Nương nương ngài tha cho nhà Trần đi, tuy biết chuyện này không giấu được bao lâu nhưng có thể giấu ngày nào thì hay ngày đó, người vì hòa bình của thế giới này xin người im miệng đi. Minh Vũ không dám nói nhiều lặng lẽ tắt điện thoại cứ để cho họ nghĩ là mình đang bận đi, mà bận thật còn phải nấu cơm tôi nữa, hôm nay nên ăn gì đây.

Ngư nương nương thấy đàn im lặng thì cười nghiêng ngã tưởng tưởng đến bộ dáng Lý Thái Tổ biết được người sáng ngôi triều Lý là nhà Trần chắc là xuất sắc lắm, định cho thêm tí lữa nhưng nhìn thấy hình Minh Vũ không còn sáng lên thì biết Minh Vũ lại trốn đi, cảm thấy không thú vị nên nàng cũng không chơi nữa, tắt đi quả cầu trước mặt.

Trần Anh Tông đang toát mồ hôi không biết nên giải thích thế nào với Lý Thái Tổ thì thấy chân dung mọi người lần lượt mất ánh sáng thì thở dài một hơi. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thât, làm hắn hú vía. Ngư nương nương xin người về sau đừng chơi đốt nhà nữa sẽ chết người đó, tốt nhất là tìm cách cho Ngư nương nương nói ít lại.