Vu Vũ Thanh tỉnh lại trong phòng ngủ tại nhà cũ.
Bên gối là chiếc điện thoại cô dùng khi học trung học phổ thông, áo ngủ đang mặc cũng là phong cách thời kỳ đó.
Đồng hồ điện tử ở đầu giường hiển thị giờ phút này là 6:30, thứ hai, ngày 20 tháng 1 năm 2014.
Đây là kỳ nghỉ đông lớp 11 của cô.
Vu Vũ Thanh nhớ rõ ràng như thế, là bởi vì bắt đầu từ kỳ nghỉ đông lớp 11 thì cô mới chuyển về nhà cũ ở.
Màn hình di động sáng lên, có người gửi tin nhắn cho cô, nói đã có thành tích thi cuối kỳ.
Viên đạn kia bắn thủng trái tim cô, đưa cô về quá khứ.
Tất cả đều có thể làm lại, lần này cô sẽ không thi vào đại học kia nữa, sẽ không quen biết Tông Chính Hàng.
Vu Vũ Thanh gửi tin nhắn cho mẹ cô - quý bà Vu Huệ Mẫn, nói mình quyết định thi vào Học Viện Âm Nhạc, hệ sáng tác.
Thành tích của cô rất tốt, đời trước cô không trở thành sinh viên nghệ thuật, mà thi vào một trường đại học, theo hệ Tiếng Trung.
Bốn năm học Tiếng Trung giúp cô khi sáng tác bài hát không cần tìm người điền từ.
Nếu đã quyết định làm sinh viên nghệ thuật, thì bài tập nghỉ đông cũng không cần làm nữa.
Giữa trưa còn chưa kịp gọi đồ ăn bên ngoài, Vu Huệ Mẫn đã gọi điện cho Vu Vũ Thanh, đầu bên kia điện thoại là tiếng cười đùa của em trai và em gái.
"Vì sao con đột nhiên quyết định thi vào trường nghệ thuật?"
"Thật ra thì con vẫn luôn viết nhạc, muốn sau này làm nghề này." Vu Vũ Thanh nói khoác mà không biết ngượng. Ca khúc đời trước viết ra đời này lấy ra dùng, không sao cả.
Vu Vũ Thanh không sợ Vu Huệ Mẫn không đồng ý, vì mẹ cô rất ít khi từ chối yêu cầu của cô, đối với những quyết định của cô gần như là không hề phản đối.
"Vậy mẹ tìm cho con một trường đào tạo nhé. Sau khi con lên phổ thông thì mấy lớp luyện thanh và đàn dương cầm đều ngừng lại, nên giờ cần phải luyện tập cho tốt."
"Được. Cảm ơn mẹ." Đôi mắt Vu Vũ Thanh có hơi hồng. Cô vẫn luôn cảm thấy lạc lõng trong gia đình mới của mẹ, nên sau khi lớn lên thì vội vàng rời đi.
Chút nước mắt kia nhanh chóng biến mất.
Sau khi mình bị bắn chết, mẹ chắc chắn sẽ đau buồn, nhưng bà còn hai đứa con nữa.
Tông Chính Hàng cũng sẽ khổ sở, không, hắn hẳn là áy náy, bởi vì nếu không phải vì hắn, một người bình thường như cô sao có thể bị bắn chết.
Hung thủ thật sự là ai?
Không phải người đứng đầu nhà Tông Chính, thì chính là đối tượng kết hôn của Tông Chính Hàng, hoặc có lẽ là đối thủ của Tông Chính Hàng.
Nhưng không có lý gì lại chọn gϊếŧ cô, mà không gϊếŧ Tông Chính Hàng.
Cái loại bị bắn chết có chủ đích này, cuối cùng vẫn là do cô xui xẻo không cẩn thận gặp phải.