Chương 4

Tông Chính Hàng về sớm, Vu Vũ Thanh lại đưa ra đề nghị chia tay.

"Hợp rồi tan." Vu Vũ Thanh nói: "Tôi không còn yêu anh nữa, anh cũng muốn kết hôn. Chia tay là tốt cho tất cả mọi người."

Tông Chính Hàng giống như không nghe thấy, sán lại hôn cô.

Vu Vũ Thanh không muốn tiếp xúc da thịt, cô phản kháng, giãy dụa, nhưng vẫn bị xé rách quần áo.

"Tông Chính Hàng, anh muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi sao?"

Thân thể của hắn chợt cứng lại, sau đó cắm tính khí vào trong cơ thể cô.

Vu Vũ Thanh quần áo không chỉnh tề, Tông Chính Hàng lại quần áo gọn gàng, bọn họ làm ở phòng khách.

Tông Chính Hàng hết sức lấy lòng, Vu Vũ Thanh nhanh chóng ướt.

Hắn không mang bao, ôm cô đi trên cầu thang.

Vu Vũ Thanh nằm trong l*иg ngực hắn hỏi: "Còn muốn tôi đi nạo thai hay sao?"

Hắn hôn lên trán cô: "Mang thai thì sinh ra."

Nói xong hắn cũng sửng sốt.

Vu Vũ Thanh chưa từng đưa ra bất cứ đánh giá nào đối với lựa chọn của mẹ cô, nhưng hắn biết, Vu Vũ Thanh tuyệt đối không muốn đi theo vết xe đổ của mẹ cô.

Hắn muốn giữ cô lại, nhưng mỗi một bước đều đẩy cô ra xa hơn.

Cuối cùng, Tông Chính Hàng bắn ra ngoài, Vu Vũ Thanh uống thuốc tránh thai khẩn cấp.

Sau khi tắm rửa xong thì Vu Vũ Thanh đi ngủ, sau nửa đêm, Tông Chính Hàng lại mò tới, ngủ bên cạnh cô.

Vu Vũ Thanh đi mua quần áo theo mùa, Tông Chính Hàng dời công việc đi cùng cô.

Cô không muốn nói lời mỉa mai hắn, một câu cũng không muốn nói, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Tình cảnh này giống như mỗi lần cãi nhau trước đó. Mỗi một lần cãi nhau đều là cô đơn phương chiến tranh lạnh, Tông Chính Hàng trầm mặc đi theo bên cạnh cô, nhưng ban đêm vẫn phải làʍ t̠ìиɦ, phải ngủ chung một giường.

Nhưng chuyện lần này không thể dựa vào việc làm bạn, làʍ t̠ìиɦ và ngủ chung của Tông Chính Hàng mà mơ hồ cho qua.

Trong lúc người bán đi lấy đồ, Vu Vũ Thanh không thể chịu nổi việc Tông Chính Hàng ở bên cạnh, bèn đứng dậy đi toilet.

Lớp trang điểm không có vấn đề, cho nên cô không có ý định tô thêm một tầng son nữa, chỉ vươn tay vào bồn rửa, xối nước rửa tay.

Một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người cao lớn đầu đội mũ lưỡi trai đi tới, Vu Vũ Thanh cảm thấy một loại cảm giác không ổn, nhìn kỹ thì phát hiện đó là một người đàn ông mặc đồ nữ.

Gặp phải biếи ŧɦái rồi.

Cô cất bước chuẩn bị rời đi ngay lập tức, đi ra ngoài tìm nhân viên an ninh hoặc người phụ trách cửa hàng.

Người đàn ông kia lấy ra khỏi túi xách một khẩu súng cách âm, nhắm thẳng vào Vu Vũ Thanh.