Chương 48: Trận chiến đầu tiên 1
Khi đang ăn đồ ăn để bổ sung thể lực trong không gian, giọng nói hưng phấn của hệ thống đột nhiên vang lên: "Kí chủ! Cuối cùng người máy cũng có cốt truyện riêng."
"Ái chà, cuối cùng thì Địch An cũng chuẩn bị người máy bảo bối của anh ta cho tốt rồi?" Cù Đông Hướng gặm chân gà, hỏi một cách mơ hồ.
"Làm xong được một thời gian rồi nhưng hình như thay đổi hoài. Tên vẫn chưa được chọn. Vừa chọn xong tên, toàn bộ tuyến lạc người máy này đều được mở rộng."
Cù Đông Hướng nghe với vẻ không tán thành, tuyến người máy này là nhân vật duy nhất không có trong cốt truyện chính, nguyên nhân chính là do Địch An tạo ra không tốt. Cô nhớ rõ trước khi cô quan tâm đến, người máy này còn không có mặt. Không nghĩ tới tốc độ của Địch An nhanh như vậy, xem ra gần đây không nhàn rỗi.
"Nào nào —— đầu tiên nhìn một lát xem Địch An chuẩn bị khuôn mặt cho người máy bảo bối của anh ta. Sẽ không tạo thành khuôn mặt giống anh ta như đúc chứ? Ta công lược hai khuôn mặt Địch An, sẽ bị tê liệt mất." Cù Đông Hướng cầm trong tay chân gà, chỉ chỉ phía trước, ý bảo hệ thống đưa mặt người máy lên.
Hệ thống lên tiếng trả lời phóng lớn mặt của người máy trước mắt Cù Đông Hướng.
Cù Đông Hướng hé miệng, chân gà cũng không gặm, hai mắt đăm đăm, phát ra âm thanh như tiếng sói kêu: "Oa —— ngao —— a —— điên rồi ——"
Hệ thống bị tiếng kêu kỳ lạ của Cù Đông Hướng làm cho hoảng sợ, rụt rè hỏi: "Kí chủ, bộ dạng người máy này rất kỳ quái sao?"
Nuốt nước miếng, Cù Đông Hướng nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt, vẻ mặt đầy thèm khát nói: "Trời ạ, đây đúng là đỉnh cao của nhan sắc. Lại nhìn bộ dáng, cơ ngực điêu khắc, cơ bắp co giãn, không biết sờ vào sẽ có cảm giác dễ chịu đến mức nào." A a —— ta không cần đi tìm Văn Phong Lãnh, chúng ta đi tìm người máy đi. Một nhân vật công lược đẹp trai như vậy, trực tiếp kéo lên giường đại chiến mấy trăm hiệp là được."
Hệ thống bị phản ứng kịch liệt của Cù Đông Hướng làm cho hoảng sợ, chần chờ hỏi han: "Kí chủ, cô cũng không xem một chút cốt truyện tạo ra cho người máy sao?" Nói xong đem cốt truyện tạo ra cho người máy ra trước mắt Cù Đông Hướng.
Cù Đông Hướng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của người máy, không để ý nói: "Người máy cục cưng đáng yêu như vậy, cốt truyện ban đầu có thể tệ đến mức nào —— đi! Đm!" Hai chữ phát âm cuối cùng đột nhiên cao lên, hai mắt Cù Đông Hướng trừng lớn, nhìn cốt truyện ban đầu trước mắt, tay cầm chân gà rơi xuống cũng không phát hiện.
Đây là cốt truyện kinh dị đẫm máu gì vậy ?? 15 người kia cộng lại không đáng sợ bằng anh ta.
Cù Đông Hướng bị dọa đến mức các nét mặt nhăn lại vào nhau, sắc tâm vừa rồi nhất thời bị dọa rút lại, không hiểu sao lại cảm thấy Văn Phong Lãnh đáng yêu như vậy.
Nhận ra sự chần chừ của Cù Đông Hướng, hệ thống hỏi lại một tiếng: "Kí chủ, chúng ta còn qua chỗ người máy kia không?"
"Đi cái rắm! Theo cốt truyện ban đầu của hắn, nói Tu La tràng vẫn còn nhẹ, quả thực là lò sát sinh. Được rồi, ta vẫn nên ngoan ngoãn đi gặp Văn Phong Lãnh kia đi. Nói xem, người máy này tên gì?"
"Linh Dực, đây là đồng âm của số 1. Địch An cảm thấy đây là người máy đầu tiên anh ta chế tạo thành công, cho nên trực tiếp đặt như vậy. Từ đồng âm này vẫn nghe có vẻ tệ đối với người máy, tự mình đặt."
"Ha ha ——" Cù Đông Hướng ngoài cười nhưng trong không cười, lẩm bẩm: "Quả nhiên là một người máy biết động não."
Khi sắc tâm của Cù Đông Hướng tan biến, Vọng Phàm Viễn và Vọng Vân Bạc đối đầu trực diện với nhau.
Vọng Vân Bạc đang gặm chân gà, nhìn thấy Vọng Phàm Viễn chậm rãi đi vào phòng ăn, một miếng thịt chưa kịp nuốt xuống, trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng suýt nữa thì nghẹn chết.
"Khụ khụ —— ngươi ——" bị nghẹn quá sức, nước mắt Vọng Vân Bạc trào ra, nhìn chằm chằm Vọng Phàm Viễn trong nước mắt.
Bâng quơ khẽ liếc nhìn Vọng Vân Bạc, Vọng Phàm Viễn hiếm khi có hứng thú mà trêu đùa một tiếng: "Sao vậy? Lâu rồi thúc thúc không thấy con, vừa gặp đã muốn khóc?"
Lời này nhưng dọa tới Vọng Vân Bạc rồi, hắn ta che miệng không ngừng ho khan, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới người đến đây, nghi ngờ có phải Yểm Không Lai lại đi tìm con rối khác. Nhưng khí thế người này, hiển nhiên không phải.
Biến mất một thời gian, thằng nhãi con này đổi tính à? Sự thù địch ban đầu giữa hai lông mày đã biến mất rất nhiều, chẳng lẽ được cao nhân nào đó chỉ điểm qua nha.
Vọng Phàm Viễn cũng lười để ý đánh giá của Vọng Vân Bạc, anh ta đi đến bên cạnh bàn ăn, tùy ý kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, ra hiệu bảo người hầu bưng đồ ăn lên, căn bản không quan tâm đến việc Vọng Vân Bạc ngồi trên ghế chính giữa bàn.
Sau khi uống một cốc nước lớn, Vọng Vân Bạc lén lút liếc nhìn Vọng Phàm Viễn đang cúi đầu ăn, về sau dứt khoát nhìn thẳng vào mặt anh ta, nhịn nửa ngày mới nghiêm mặt nhỏ giọng hỏi: "Này —— rốt cuộc trước đây ngươi đã đi đâu? Ngươi làm cahs nào mà khiến con lừa ngốc Yểm Không Lai kia sợ hãi."
Ăn uống no nê, Vọng Phàm Viễn chậm rãi lau miệng, nhẹ giọng trả lời: "Con khuyên người mau ăn đi. Con không ngại để người ở lại ăn tối, nhưng —— con lừa ngốc trong miệng thúc thúc không giữ nổi người đâu."
Ồ! Thằng nhãi con này đi ra ngoài một lần, thật sự đã giỏi lên nhiều. Nếu đổi là trước kia, có lẽ vừa thấy mặt đã chẻ cái bàn ra rồi. Nó lại có thể học cách giữ bình tĩnh, xem ra tương lai Yểm Không Lai rất khó khống chế thằng nhãi con này.
Nở nụ cười khi xem kịch vui, Vọng Vân Bạc lôi kéo yết hầu đã đi xa đối với Vọng Phàm Viễn hỏi: "Này —— ngươi còn chưa nói ngươi đã đi đâu nha?"
Vọng Phàm Viễn quay đầu lại, nghiêm túc trả lời một lần nữa: "Đi yêu đương."
Vọng Vân Bạc nghe xong câu trả lời kỳ lạ như vậy, ngay lập tức nổi da gà. Hắn ta sờ cánh tay, run run: "Thằng nhãi con này không còn bình thường nữa, càng ngày càng quái gở."
Hai ngày sau, Cù Đông Hướng đứng ở cổng chính trụ sở Tố Thất, cười xán lạn với bảo vệ: "Có thể vui lòng thông báo giáo đầu Dật Hoa của anh, rằng Cù Đông Hướng đến để tìm sư phụ Văn Phong Lãnh."*Giáo đầu: Người đứng đầu
Tên của Cù Đông Hướng ở Tố Thất rất khét tiếng. Bảo vệ nghe thấy Cù Đông Hướng tự giới thiệu, cả kinh mềm chân, tay cầm bộ đàm cũng run run.
Dật Hoa đang xử lý công việc trong Giáo. Gần đây Văn Phong Lãnh xuất quan, dẫn đến số lượng giáo chúng thu hút tăng cao, sự việc cũng càng thêm lộn xộn.
Khi thuộc hạ bẩm báo nói Cù Đông Hướng đến tìm Văn Phong Lãnh, Dật Hoa còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm.
"Cậu nói bên ngoài ai tới tìm Văn Phong Lãnh?"
"Người phụ nữ đó tự xưng là Cù Đông Hướng. Đây —— chắc không phải giả mạo đâu?"
Dật Hoa thoáng giật mình.
Quả thật không ai dám giả mạo Cù Đông Hướng, cho nên người bên ngoài tới khẳng định là cô, vấn đề là sau khi người phụ nữ này ra khỏi ngục giam, nghe nói cô lăn lộn chỗ Bộ Tây Quy một thời gian, sau đó cùng Vọng Phàm Viễn biến mất, mặc dù cũng không thể khẳng định cô và Vọng Phàm Viễn ở cùng một chỗ, nhưng mà ——người náo nhiệt mấy tháng, bây giờ đột nhiên xuất hiện ——
Ha, thú vị.
Dật Hoa nở nụ cười nuông chiều, mở rộng vòng tay ấm áp ôm người phụ nữ đang đứng.
"Tiểu Đông Đông —— Cô đã đi đâu vậy? Tôi nhớ cô muốn chết."
Lại là chiêu này! Có cần kinh tởm vậy không?
Cù Đông Hướng nuốt xuống ý muốn nôn, nụ cười trên mặt càng kích động: "Tiểu Dật Dật —— Tôi cũng nhớ anh muốn chết!" Chỉ vài giây đã nhào vào trong cái ôm rộng mở của Dật Hoa.
Chỉ là hai người đều hơi run, đều ghê tởm đối phương.
Giáo chúng Tố Thất đứng bên cạnh hai người họ, nhìn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Hai người này —— đằm thắm như vậy á? Tình cảm tốt như vậy à?
Vào thời điểm Cù Đông Hướng nhìn thấy Văn Phong Lãnh, Dật Hoa và cô đã ngoài cười nhưng trong không cười giao chiến qua lại vài lần, giao chiến nhỏ này tạm thời không đề cập tới.
Lại nói lần đầu tiên Cù Đông Hướng chân thực nhìn thấy Văn Phong Lãnh như thế, nội tâm không khỏi phát ra một chút cảm thán.
Chỉ đơn thuần nhìn bộ dáng Văn Phong Lãnh, khiến Cù Đông Hướng nhớ tới một câu: Rền vang túc túc, sang sảng thanh cử (*1).
(*1) 萧萧肃肃,爽朗清举: Khí chất tao nhã thanh thoát, phong thái tiêu sái.
Từ khoảng cách gần nhìn, người này quả nhiên phong thái đặc biệt xuất sắc, giơ tay nhấc chân cũng đầy phong lưu. Người thường chờ trước mặt hắn chỉ là đồ thô tục, căn bản không lọt vào mắt.
Dù hắn chưa thành tiên, nhưng tiên khí đã thấy rõ. Cốt cách mỹ nhân (*2), khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, vạn sắc cũng không bằng người mặc thường phục trước mắt này.
(*2) Cốt cách mỹ nhân: người có vẻ đẹp bề ngoài lại có phẩm chất đẹp bên trong
Chẳng qua —— Cù Đông Hướng mỉm cười nhìn về hai luồng sương đen đang lớn dần phía sau Văn Phong Lãnh, trong nụ cười ẩn giấu tia lạnh lùng.
Giống như tiên cũng vô ích, trên con đường tu đạo của Văn Phong Lãnh này, vết máu loang lổ, đã sớm trồng tâm ma mà không thể thoát khỏi.
Hai luồng sương đen phía sau Văn Phong Lãnh nhận thấy Cù Đông Hướng dường như có thể nhìn thấy chúng, một cái sương đen trong đó lượn lờ, lại có thể biến ra ra một cái cánh tay, nhéo tay Cù Đông Hướng.
Cù Đông Hướng cười vui mừng, cung kính nâng tay chào nói: "Đệ tử Cù Đông Hướng, bái kiến sư tôn đại nhân."
Khi khom người, Cù Đông Hướng chớp mắt nhìn sương mù màu đen duỗi tay ra, hai mắt sáng lên.
Lòng có hổ thẹn, bồi dưỡng tâm.
Ma quỷ ma quỷ, còn không phải bởi vì trong lòng có quỷ?
PS: Leng keng! Người máy đại biếи ŧɦái Linh Dực của nhóm thứ tư login! Xin hãy chú ý kiểm tra!