Chương 47: Nhân vật cầm tù (kết thúc 2)

Chương 47: Nhân vật cầm tù (kết thúc 2)

Yểm Không Lai nhận được thông báo của quốc hội.

Vọng Phàm Viễn đã mất tích hơn 49 ngày. Nếu tiếp tục qua hai mươi ngày sau, vẫn không thấy tung tích, quốc hội sẽ tổ chức hội nghị hoàng thất để chuẩn bị nghi lễ đăng cơ của Vọng Vân Bạc.

Vua của một nước, được tồn tại tiếp hay không chỉ quyết định trong hai tháng này, bi ai làm sao.

Yểm Không Lai biết đây là Bộ Tây Quy trả thù chuyện lúc trước hắn hạ độc thủ, trong khoảng thời gian ngắn giang sơn đổi chủ, Bộ Tây Quy hiển nhiên cũng không để ý tới bên ngoài công kích hắn độc đoán chuyên quyền.

Bộ Tây Quy có thực lực của hắn, đất nước này cũng có luật lệ của đất nước này, điều này cũng không có gì đáng trách. Chỉ là —— chỉ cần Yểm Không Lai hắn còn sống một ngày, đất nước cũng chỉ có thể thuộc về ba chữ "Vọng Phàm Viễn"!

Yểm Không Lai mở cửa mật thất, mật thất lạnh đến xương, bên trong chỉ có một chiếc quan tài bằng vàng. Mật thất và quan tài đều là Văn Phong Lãnh làm cho cách đây mười hai năm, là hắn lấy bí điển Phật gia để trao đổi.

Mặc dù hai trăm năm trước sư phụ của hắn đã làm giao dịch với Văn Phong Lãnh, chỉ là đến nay trang cuối của cuốn tu tiên chưa sửa thành công. Yểm Không Lai sử dụng cấm thuật chiết xuất linh hồn của phụ nữ để tăng cường khả năng sửa chữa các trang bị hỏng, mà sau khi thành tiên, Văn Phong Lãnh muốn hồi sinh Vọng Phàm Viễn đã chết rồi.

Nhưng đã mười hai năm trôi qua, Yểm Không Lai vẫn không sửa được trang cuối, Văn Phong Lãnh cũng vẫn không thể thành tiên, cho nên Vọng Phàm Viễn chân chính vẫn nằm ở nơi lạnh băng không người biết này.

Người nằm trong quan tài rất trẻ, bộ dáng tầm 14,15 tuổi, chết khi còn chưa thành niên. Trông anh rất suy nhược, làn da trắng như tuyết, chiếc áo choàng rộng rãi toàn bộ bằng lụa bạch kim cuốn quanh người, khiến thi thể càng bé nhỏ một cách quỷ dị. Khuôn mặt của anh có vài phần lõm xuống bất thường, đặc biệt ở đầu có một vết lõm rất lớn, rõ ràng là một cái chết không bình thường.

Trên thực tế khi Vọng Phàm Viễn chân chính chết, xương cốt toàn thân đều bị đập nát, đầu bị đập đi đánh lại hàng chục lần, hộp sọ bị vỡ thành nhiều mảnh.

Yểm Không Lai không đưa tay ra, quan tài này thiết lập cấm chế, người bình thường căn bản không chạm vào thi thể trong trong quan tài được. Nghĩ đến hội nghị hoàng thất tạm thời vào hai mươi ngày sau, trong mắt Yểm Không Lai mang theo sát ý màu đỏ tươi, xem ra hắn phải có biện pháp đổi con rối khác.

Phàm Viễn, ngươi yên tâm, ngai vàng này, ca ca sẽ thay ngươi bảo vệ cả đời, ai cũng không được cướp đi, đặc biệt là Vọng Vân Bạc!***

Trong quan tài hiện lên ảo cảnh, áo trắng bị nhuốm máu, hai chân Cù Đông Hướng bị Vọng Phàm Viễn gắt gao nắm, đau đớn ở chân khiến cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.

Không giống dưới thân điên cuồng đi sâu vào, chính là nụ hôn của Vọng Phàm Viễn dị thường ôn nhu lạ thường. Dịu dàng, mềm mại, thong thả mà dây dưa hơi thở của nhau.

Hơi thở Vọng Phàm Viễn nặng nề, hơi thở xen lẫn sự kiềm chế, một loại hủy diệt điên cuồng muốn chết cùng nhau.

Hơi thở của Cù Đông Hướng rất yếu ớt, vết thương ở bụng cô không nhẹ, mỗi một lần Vọng Phàm Viễn va chạm đều có thể khiến bụng của cô tuôn ra rất nhiều máu.

Hai người hòa quyện hơi thở trầm thấp theo những cách khác nhau, cả đoạn dây vàng đan bằng nhau khiến chiếc quan tài phát ra thứ ánh sáng mê hoặc lạ thường.

Cù Đông Hướng vẫn kiềm chế đau đớn, nắm chặt tay, thậm chí còn không kêu một tiếng. Ánh mắt cô rất bình tĩnh, chỉ là bởi vì thiếu máu khiến cho sắc mặt cô cực kỳ trắng bệch, trắng như giấy, Vọng Phàm Viễn nhìn vào mắt, nhớ tới Vọng Phàm Viễn chân chính nằm trong quan tài, khi chết đi cũng là mặt không còn chút máu.

Cảnh tượng giống nhau, bộ dáng sắp chết giống nhau, khiến cho Vọng Phàm Viễn vốn giơ con dao nhọn trước ngực Cù Đông Hướng lại dừng.

Mí mắt Cù Đông Hướng hơi nâng lên, mất máu khiến cô dần dần trong trạng thái hôn mê, mơ hồ hỏi: "Làm sao không đâm? Một dao đâm vào ngực, tất cả sẽ kết thúc."

Vọng Phàm Viễn không trả lời cô, anh rất chuyên chú mà nhìn Cù Đông Hướng nằm dưới thân, đôi mắt anh lạnh nhạt, lông mày rất khí khái, đôi mắt rất sáng khi tập trung vào người. Anh tỉ mỉ mà đánh giá người phụ nữ dưới thân một chút, khi nhìn cô lại nghĩ về những gì đã xảy ra trước đây. Giờ phút này hai người bọn họ dung hợp lẫn nhau, sẽ lập tức sinh tử cách biệt.

Vọng Phàm Viễn hơi nâng cao con dao sắc bén lên, mũi dao đã đâm qua tim của Cù Đông Hướng. Cùng lúc đó, đếm ngược đến cuối cửa ải thứ tám bắt đầu.

Sát khí trên người Vọng Phàm Viễn bắt đầu xuất hiện, sự căm thù nguy hiểm lóe lên trong mắt anh. Anh nắm lấy Cù Đông Hướng, ngữ khí lạnh buốt mang theo tuyệt vọng hỏi: "Vì sao không không chống cự? Vì sao tùy ý để tôi gϊếŧ em? Em nói đi —— Cù Đông Hướng! Em nói đi!"

Cù Đông Hướng bị kéo lên hơi thở yếu ớt, cô cố nuốt mùi máu tanh trong miệng, nở một nụ cười: "Chẳng phải anh cũng không muốn làm con rối sao? Tôi chỉ hy vọng sau nhát dao này, tương lai có thể quay về làm chính mình."

"Là chính mình?" Vọng Phàm Viễn nghe vậy phát ra tiếng cười quỷ dị, trong nụ cười cất giấu sự chua xót "Ngay cả cái tên tôi còn không có, còn làm chính mình cái gì chứ? Khi tôi sống không ai quan tâm, thậm chí khi tôi chết cũng không ai biết đó là tôi."

"Cho nên —— bây giờ anh động thủ đi. Hoàn toàn mà trở thành Vọng Phàm Viễn, đó cũng chỉ là một cái tên! Chân chính sống cuộc sống của bản thân. Chỉ có anh khụ ——" Nói quá nhiều, hơi thở trong l*иg ngực không được ổn định, Cù Đông Hướng không khỏi ho ra một ngụm máu lớn, cô sắp không được rồi.

Gϊếŧ? Không gϊếŧ? Chỉ còn ba phút nữa là kết thúc cửa ải thứ tám.

Toàn thân Vọng Phàm Viễn toát ra vẻ kiêu ngạo nguy hiểm đáng sợ, anh giơ cao con dao trên tay, Cù Đông Hướng nhắm mắt lại ——

Chỉ nghe thấy "loảng xoảng" một tiếng, Cù Đông Hướng vẫn chưa cảm thấy ngực đau nhức, nhịn không được khẽ mở mắt.

Con dao Vọng Phàm Viễn đã cầm trong tay bây giờ hung hăng bỏ ra, sau đó mạnh mẽ ôm Cù Đông Hướng vào lòng, cảm xúc trong mắt đầy đe dọa, giống như dung nham núi lửa phun trào.

"Cù Đông Hướng em nghe rõ cho tôi! Tôi không cần sự cứu giúp của em! Miễn là tôi còn sống một ngày, không có sự khác biệt giữa đúng sai. Tôi chính là Vọng Phàm Viễn, sau này mỗi ngày đều là tôi."

Bị Vọng Phàm Viễn ôm chặt vào lòng, Cù Đông Hướng cảm thấy nhịp tim đập mạnh bất thường trong hơi thở của Vọng Phàm Viễn, tiếp theo là từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh: "Cù Đông Hướng! Từ nay về sau, em hãy nhớ kỹ tôi! Nhớ kỹ con người của tôi!"

Cù Đông Hướng nở nụ cười, cô một tay lau vết máu trên môi, một tay kéo cổ Vọng Phàm Viễn, hôn anh thật mạnh mang theo mùi máu tươi.

Cửa ải thứ tám chấm dứt!

Vọng Phàm Viễn đột nhiên giật mình, xung quanh yên lặng, gió thổi tung rèm, là tẩm điện của anh.

Anh cúi đầu, hai tay không còn máu, trên người vẫn là quần áo khi anh biến mất ở tẩm cung. Anh đứng dậy ra khỏi giường, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Tin tức Vọng Phàm Viễn đột nhiên xuất hiện trong cung khiến mọi người đều kinh ngạc, Yểm Không Lai khi biết được tin gần như là chạy vội một đường.

"Ngươi đã đi đâu vậy?" Yểm Không Lai giận không thể kìm nén, gần như quên duy trì lễ tiết bên ngoài.

Vọng Phàm Viễn nhìn Yểm Không Lai một cái, ngữ điệu rất nhẹ nhưng lại pha lẫn khí lạnh: "Quốc sư, ta còn giống vua của đất nước này không?"

Yểm Không Lai sửng sốt, nhìn những nữ thị vệ xung quanh, kìm nén dáng vẻ nói: "Điện hạ, là ta thất thố. Đột nhiên ngài mất tích hơn một tháng, chỗ quốc hội thiếu chút nữa tuyên bố ngài băng hà."

"Băng hà? Ngươi cũng đồng ý rồi à?" Vọng Phàm Viễn cười lạnh một tiếng: "Thiếu chút nữa mà thôi, không phải bây giờ ta vẫn đang sống tốt trở lại sao?"

Yểm Không Lai hít một hơi thật sâu. Đối với hắn mà nói, vội vã tìm kiếm con rối có nhiều điều không tiện, người này có thể bình an trở về, quả thật đã giải quyết khẩn cấp của hắn.

Chỉ là —— Yểm Không Lai tiến lên vài bước, ghé sát vào nói: "Điện hạ —— rốt cuộc ngài đã đi đâu? Ai mang ngài đi?"

Vọng Phàm Viễn nhớ tới Cù Đông Hướng, nhớ tới nụ hôn trong phút cuối cùng. Thực ra cửa cuối cùng anh đã thua, cam tâm tình nguyện thua, anh cũng tin rằng Cù Đông Hướng đã thắng trò chơi này sẽ sớm xuất hiện trước mặt anh một lần nữa.

Hiếm khi nở một nụ cười nhẹ nhàng, Vọng Phàm Viễn trả lời câu hỏi của Yểm Không Lai rất nghiêm túc.

"Ta đang yêu."

Yểm Không Lai ngây ngốc nhìn bóng dáng Vọng Phàm Viễn rời đi, nhóm nữ thị vệ xung quanh cũng rời đi theo.

Chỉ để lại một mình hắn, một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy hắn chửi rủa một câu: "Lại cuồng loạn một lần nữa."

*

Cù Đông Hướng xụi lơ trên mặt đất, mệt đến gân cốt cả người đều đau. Sau 49 ngày, cô như đánh một trận chiến bắn tỉa sinh tử.

Tiếng hoan hô của hệ thống trong đầu liên tục: "Kí chủ! Trời ạ! Độ hảo cảm của Vọng Phàm Viễn tăng lên 60 rồi. 60 đó! Quá lợi hại."

Cù Đông Hướng hít một hơi thật sâu, đối với kết quả như vậy cũng là trong dự kiến. Loại đàn ông như Vọng Phàm Viễn này, yêu ghét rõ ràng. Khi không yêu, giơ tay chém xuống gϊếŧ người tuyệt không nhắm mắt; nhưng khi yêu, lại có thể phá núi lở tuyết, tuyệt không lùi bước.

"Kí chủ, còn nửa giờ nữa không gian này sẽ đóng lại. Lần này cô định đến bên ai?"

Cù Đông Hướng ngồi dậy, vặn người một chút. Những vết thương mà cô phải chịu ảo cảnh chỉ là hư ảo thôi, nhưng sự buông tha vào phút cuối của Vọng Phàm Viễn, rốt cuộc cũng đã để cô chiến thắng trong trò chơi tình cảm giữa họ.

"Ta đoán ai đó không thể chịu được." Cù Đông Hướng vặn cổ, xoay cánh tay ở dưới, trong mắt hiện lên một tia sáng khó hiểu lóe lên.

"Chúng ta chuẩn bị một chút, đi gặp Văn Phong Lãnh một lát đi."