Chương 30: Tâm hồn băng giá 11

Chương 30: Tâm hồn băng giá 11

Bình thường Quốc yến sẽ được tổ chức một năm hai lần, một lần vào giữa năm và một lần vào cuối năm. Nhưng từ khi Vọng Phàm Viễn kế thừa ngôi vị hoàng đế, hắn ta thích náo nhiệt, cơ hồ mỗi tháng đều phải cử hành quốc yến một lần. Yến tiệc giữa năm và cuối năm là để cả nước cùng vui mừng, còn mỗi tháng tổ chức tiệc phạm vi nhỏ chính là để quân thần gặp mặt nhau.

Là người có quyền lực cao của quốc gia, Bộ Tây Quy tự nhiên là nhân vật đầu não tham dự. Hôm nay, Bộ Tây Quy mặc bộ trang phục lộng lẫy để tham dự, hắn ta mặc âu phục dự tiệc màu xanh biển sọc dọc hoàn toàn được làm thủ công, chất liệu vải tinh tế cầu kỳ, trình độ may vá đỉnh cao, làm nổi bật bờ vai rộng lớn, dáng người hoàn mỹ. Cù Đông Hướng lơ lửng bên người hắn ta, tham gia xem náo nhiệt, mở rộng kiến thức.

Vốn dĩ Bộ Tây Quy không muốn Cù Đông Hướng đi theo, sợ cô đυ.ng phải Yểm Không Lai. Nhưng nghĩ đến mỗi lần có quốc yến, Yểm Không Lai đều sẽ là người chủ trì cúng tế, cũng không xuất hiện ở yến hội, căn bản là không có khả năng gặp được. Bộ Tây Quy đương nhiên cũng không muốn tách khỏi Cù Đông Hướng trong thời khắc cuối cùng này, có thể khiến Cù Đông Hướng vui vẻ, Bộ Tây Quy chẳng muốn quét đi hứng thú của cô.

Cù Đông Hướng lượn lờ toàn khán đài một vòng, không thấy được gì nên cô có hơi buồn ngủ, vừa nãy lén lút đứng cạnh người kia nghe trộm cô mới biết được Yểm Không Lai hôm nay chủ trì hiến tế. Kỳ quái —— hôm nay hắn sẽ bỏ qua cơ hội này mà không hạ thủ?

Vọng Phàm Viễn ngày nay thoạt nhìn rất hứng thú, hắn mặc bộ trang phục hoàng gia màu trắng kết hợp với viền vàng bên áo. Dáng người hắn không được tính là cường tráng, nhưng lại là kiểu người vóc dáng phong lưu, tướng mạo nghiêm túc đứng đắn, bẩm sinh đã có cảm giác tôn quý. Xét về huyết thống hoàng thất mà nói, hắn ta và Địch An còn có thể xem như là họ hàng xa. Hắn ta bị cận thần vây quanh, yến tiệc linh đình, ứng đối khéo léo, căn bản nhìn không ra hắn ta là một tên biếи ŧɦái không được bình thường.

Bộ Tây Quy xã giao xong một đợt người, quay đầu nhìn đã không thấy tăm hơi Cù Đông Hướng đâu. Đôi lông mày nhíu lại sít sao, nhìn tứ phía xung quanh, lại phát hiện ra bóng ma nào đó lơ lửng bên cạnh Vọng Phàm Viễn tay đấm chân đá. Nhớ tới sự khıêυ khí©h (trêu chọc) ở hội nghị ngày đó, Bộ Tây Quy trong lòng nóng lên (hoặc trở nên ấm áp), ánh mắt nhìn về phía Cù Đông Hướng càng thêm nóng.

Từ lúc tầm mắt Bộ Tây Quy chuyển hướng đến Vọng Phàm Viễn đã phát hiện. Bộ Tây Quy hướng hắn cười. Cười thôi thì cũng không có gì là kỳ quái, trước công chúng mỗi quan hệ giữa nguyên thủ và quân chủ (vua) ngoài mặt vẫn luôn hài hòa.

Nhưng mà cười ái muội như vậy, cợt nhả lẳиɠ ɭơ đến như vậy để làm gì?

Vọng Phàm Viễn ghét bỏ mà nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy có người phụ nào ở phía hắn ta.

Bỗng nhiên hắn ta nhớ tới những gì Yểm Không Lai đã nói, ánh mắt sắc bén mà quét nhìn bên người mình, cố gắng nỗ lực để cảm nhận ra nơi nào đó có điều dị thường, bất ổn.

“Nhìn gì mà nhìn? Tên biếи ŧɦái chết tiệt. Tranh thủ thời gian này, vừa lúc cho ta cơ hội tập luyện cơ tay.” Cù Đông Hướng đối với bản mặt Vọng Phàm Viễn, tay chân làm việc cùng một lúc. Tuy rằng cú đánh rơi vào hư không, nhưng đấm cho đã ghiền cũng tốt. Tương lai phải chính diện đối mặt với hắn ta, cũng sẽ có khả năng chịu được ít nhiều hành động dằn vặt tra tấn của hắn.

Bộ Tây Quy đứng cách đó không xa, nhìn hành động ấu trĩ kia của Cù Đông Hướng, không còn cách nào khác ngoài việc nuông chiều cô một chút, ngoảnh mặt làm ngơ.

Nháy mắt xoay người, lại không ngờ đυ.ng phải nữ nhân viên cầm ly nước đứng bên cạnh, trên cánh tay bị một ít nước tạt vào.

“Thực xin lỗi, nguyên thủ. Tôi lập tức lau khô giúp ngài.” Nữ nhân viên cúi đầu, tựa hồ sợ tới mức cả người phát run.

Bộ Tây Quy liếc nhìn vệt nước trên tay áo âu phục của mình, một tay mắt chính mình tây trang tay áo thượng, một tay cởi tây trang giao cho nữ nhân viên kia, thản nhiên nói: “Không có việc gì, lát sấy khô nó cho tôi là được.”

Đôi tay nữ nhân viên ôm chiếc áo, cung kính lui xuống.

Bộ Tây Quy cởi tây trang ra, chiếc áo sơmi tôn lên dáng người cứng cáp tình tráng của hắn, làm các quý cô tham gia yến hội xung quanh nhìn với ánh mắt phát nhiệt. Ai cũng biết nguyên thủ chính trực đang ở độ tuổi sung mãn, vậy mà cho đến nay vẫn độc thân, hơn nữa luôn luôn giữ mình trong sạch. Bên người không tồn tại những thứ oanh oanh yến yến gì đó, quả thực là đại diện hoàn hảo cho giới đàn ông nói chung.

Một bản nhạc đệm nhỏ như vậy cũng chỉ có Cù Đông Hướng để vào mắt, cô nở nụ cười, trong đầu nói với hệ thống: “Chúng ta phải thật tốt bước chuẩn bị cuối cùng. Nhân tiện, kế hoạch A và kế hoạch B người đều bố trí hết rồi chứ?”

Trong đầu truyền đến thanh âm rất là tự đắc của hệ thống: “Yên tâm đi ký chủ, đều đã an bài xong.”

“Chư Phật phù hộ, chỉ mong cuối cùng không phải dùng đến kế hoạch B.” Cù Đông Hướng ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng hết thảy đều sẽ thuận lợi, lệch một bước cô liền chết không toàn thây.

Trước khi Quốc yến kết thúc, nữ nhân viên đưa tây trang lại cho Bộ Tây Quy, hiển nhiên là đã được ủi phẳng phiu.

Bộ Tây Quy tiếp nhận âu phục cũng không mặc vào, chỉ thuận tay khoát trên cánh tay, gật đầu rời đi.

Chờ ra khỏi hoàng cung, hắn đưa âu phục cho viên cảnh vệ, nhướng mày, ý bảo viên cảnh vệ cầm lấy.

Cảnh vệ bên cạnh rất thuần thục mà cầm lấy chiếc áo, dùng dụng cụ kiểm tra quét đi quét lại từ trong ra ngoài chiếc âu phục, lắc đầu nói: “Nguyên thủ, bên trong quần áo không phát hiện máy nghe trộm.”

Bộ Tây Quy gật gật đầu, nhận lấy tây trang, ngay sau đó mặc lên người. Có lẽ do hắn suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn.

Cù Đông Hướng ở bên lạnh lùng nhìn, trước tiên cô bảo hệ thống quét qua kiện tây trang kia. Quả nhiên như cô dự đoán, tên yêu tăng (quỷ sư) Yểm Không Lai này ra tay thật đúng là ngoan độc. Coi như lấy độc trị độc đi.

Vui sướиɠ lơ lửng tiến vào trong xe, Cù Đông Hướng cố tình bám dính Bộ Tây Quy, làm nũng nói: “Mệt mỏi quá. Hoàng cung lớn như vậy, em bay mệt muốn chết.”

Bộ Tây Quy vươn tay ôm eo trong hư không của cô, ý bảo cô dựa vào bả vai của mình, trêu đùa: “Hiện tại cảm thấy mệt mỏi rồi? Vừa rồi tôi xem em đánh người nào đó đánh đến hăng say.”

“Bởi vì hắn là người xấu a. Gϊếŧ người đều là người xấu.” Cù Đông Hướng thanh âm dần dần trầm xuống. “Bộ Tây Quy, qua hai ngày nữa em sẽ không thể nhìn thấy anh rồi.”

Bộ Tây Quy trong lòng nhảy dựng, một câu nói của Cù Đông Hướng xuyên thẳng tim hắn. Câu nói ấy đã nói trúng hiện thực mà đã nhiều ngày hắn không muốn đối mặt. Nếu thật sự không lấy thi thể cho cô, cô sẽ không bao giờ tồn tại nữa.

Sẽ không cười, sẽ không khóc, sẽ không cử động, sẽ không nghe lời hắn nói, thậm chí tư cách thành quỷ cũng không có.

Vốn dĩ tâm đã cứng rắn, nhưng thời khắc cuối cùng lại lung lay không chừng, cảm xúc phập phồng. Hắn thừa nhận, hắn thật sự luyến tiếc Cù Đông Hướng đang sống sờ sờ. Nhưng chính là tồn tại thì như thế nào? Xung quanh hắn nguy hiểm chồng chất, mỗi một ngày ngay cả bản thân cũng sinh tử khó đoán. Nếu chú định tương lai sẽ phải đối diện với tình huống sinh tử, thì tốt hơn hết hiện tại nhân lúc còn sớm chặt đứt ý niệm.

246! Mới vừa giảm 30 điểm, lại nhanh chóng tăng trở lại 20 điểm. Cù Đông Hướng âm thầm cảm thán Bộ Tây Quy thật khó đoán, vậy đừng trách cô dùng đòn sát thủ.

“Vì sao em không đi tìm Văn Phong Lãnh hỗ trợ?” Trầm mặc nửa ngày cuối cùng Bộ Tây Quy hỏi ra vấn đề hắn vẫn luôn nghi hoặc trong lòng.

“Văn tiền bối nói em nhất định có thể sống sót. Hắn nói em khẳng định sẽ gặp được một người nguyện ý trợ giúp em. Chính là —— hiện tại đã hơn mười ngày, thi thể của em đã thối rữa mất rồi. Nếu là có người bảo vệ thi thể của em, người đó khẳng định chính là hung thủ.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Bộ Tây Quy chợt thu hồi nắm đấm, hầu kết không tự giác lăn lộn, che miệng ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: “Vậy em không tin những gì Văn Phong Lãnh nói, tại sao không đi tìm hắn?”

Cù Đông Hướng lắc lắc đầu, cười nói: “Có thể lời Văn tiền bối nói là thật, nhưng bản thân em không nỗ lực a. Trừ bỏ mấy ngày hôm trước còn ra sức tìm hung thủ và thi thể, anh không phát hiện ra mấy ngày sau em đều ở bên anh sao? Ở cùng anh cảm giác đặc biệt tốt, thời gian cũng qua thật mau. Làm em luôn nhịn không được ảo tưởng rằng nếu quen biết anh sớm hơn mười ngày, có lẽ em sẽ không bị người ta gϊếŧ chết đúng không. Bởi vì anh sẽ bảo vệ em đúng hay không?”

Không đúng! Tất cả đều không đúng!

Bộ Tây Quy lần đầu tránh đi ánh mắt của người khác, trên chiến trường chữ sợ hãi không có trong từ điển của hắn, không hề nao núng khi đối mặt với cái chết.Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn không dám đối diện với ánh mặt tràn ngập sự tin tưởng, chan chứa tình yêu của người mình yêu

Thay đổi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, Bộ Tây Quy cách hư không nhẹ nhàng vỗ về tay Cù Đông Hướng, ngón tay âu yếm vuốt ve, cho dù hắn chưa bao giờ chân chính đυ.ng vào Cù Đông Hướng, nhưng trong lòng hắn, đã sớm hôn qua cô, ôm qua cô, tất cả đều khắc cốt ghi tâm.

Đại khái sau khoảng thời gian bị kí©h thí©ɧ, buổi tối Bộ Tây Quy đã nằm mơ, làm một màn mộng xuân vui sướиɠ tràn trề.

Thời điểm mới bắt đầu Bộ Tây Quy hôn thật sự kiềm chế chế, thực ôn nhu, nhưng càng về sau càng khó kiểm soát bản thân, hắn gặm cắn từng tấc da thịt trên cơ thể Cù Đông Hướng. Thân hình tinh tráng đè lên thân thể mềm mại mịn màng, điên cuồng tỏa ra nhiệt.

“Đông Hướng ——”

“Quá nhanh. A —— Bộ Tây Quy anh nhẹ chút.” Cù Đông Hướng bị Bộ Tây Quy gặm cắn đến phát đau, nhấc chân muốn đạp nhưng lại bị đôi tay Bộ Tây Quy túm chặt, ngược lại tách ra rộng hơn nữa, nhìn thấy rõ ràng.

Khıêυ khí©h dùng dươиɠ ѵậŧ giữa háng vỗ nhẹ vào âʍ ɦộ ẩm ướt hồng nhuận của Cù Đông Hướng, ánh mắt Bộ Tây Quy nóng rát nhìn chằm chằm Cù Đông Hướng hỏi: “Muốn tôi không?”

Trả lời vấn đề của hắn chính là tay Cù Đông Hướng, trắng nõn thon dài, câu lấy cổ Bộ Tây Quy, ghé vào tai hắn thì thầm thổi khí: “Nói nhiều lời vô nghĩa quá. Cứ làm đi.”

Bộ Tây Quy cười sung sướиɠ, thời điểm đôi môi hai người triền miên, dưới thân cũng gắt gao xỏ xuyên. Một đêm phóng túng, phảng phất như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Lúc Bộ Tây Quy tỉnh lại, thứ giữa háng vẫn trong trạng thái phồng to. Hắn một lần nữa nhắm hai mắt lại, mỉm cười cảm thụ dư vị trong mộng, tâm tình sung sướиɠ, thậm chí còn muốn ngân nga một bài hát.

Nhắm mắt hưởng thụ dư vị một lát, Bộ Tây Quy trợn mắt, hắn không thấy con ma lơ lửng trong phòng giống như mọi khi.

Chẳng lẽ lại đi ngồi xổm dưới vòi hoa sen để tắm rửa?

Bộ Tây Quy vừa nghĩ liền xuống giường khoác lên mình chiếc áo ngủ, đi ra khỏi phòng, lọt vào trong tầm mắt là phòng khách một mảnh đỏ như máu.

“Đông Hướng?!” Bộ Tây Quy từ xa bước tới, chỉ thấy linh hồn Cù Đông Hướng bị vây trong cái mạng nhện màu đỏ tươi, đó là phù chú công kích linh hồn thể!

Yểm Không Lai!

Bộ Tây Quy ánh mắt nảy sinh tia ác độc nhìn chằm chằm áo tây trang treo trên giá, tầm mắt lạnh như băng phảng phất như có thể đâm thủng tây trang trực tiếp gϊếŧ chết người hạ độc thủ.

“Em lạnh quá, thật là khó chịu, Tây Quy —— Tây Quy.” Linh hồn Cù Đông Hướng bị trói buộc thật chặt, đã lâm vào trạng thái mất hồn, cô vô ý thức mà kêu tên Bộ Tây Quy.

“Tôi ở đây! Em yên tâm, tôi lập tức liền trở về! Em cố gắng một chút.”

Bộ Tây Quy dẫn đầu một quân đoàn binh lính được trang bị tốt xông thẳng vào hoàng cung. Nhóm thủ vệ hoàng cung sợ tới mức nằm sấp xuống đất dơ tay đầu hàng, chưa ai từng bắt gặp sắc mặt dữ tợn đáng sợ như thế của nguyên thủ.

Cầm súng tiến quân thần tốc, Bộ Tây Quy ở hoa viên hoàng gia tìm được Yểm Không Lai, hắn đang nói chuyện phiếm cùng Vọng Phàm Viễn.

Sau khi bị dí súng vào trán, Yểm Không Lai mặt không đổi sắc mà cười đặt câu hỏi: “Nguyên thủ đây là muốn làm cái gì vậy?”

“Thu lại mấy thứ đồ vật dơ bẩn của ngươi ra khỏi người của tôi.”

Yểm Không Lai bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nguyên lai nguyên thủ nói tới con ma kia. Ngày ấy tôi nhìn thấy có ma đi theo nguyên thủ, sợ hãi con ma kia gây bất lợi cho nguyên thủ. Tôi đã phí rất nhiều tâm tư mới bắt được con ma kia đấy.”

Bộ Tây Quy trực tiếp nạp đạn, hung hăng dí vào đầu Yểm Không Lai, giọng điệu tàn khốc trầm thấp nói: “Còn nói thêm câu vô nghĩa nào, tôi liền bắn xuyên đầu của ngươi. Đừng tưởng rằng tôi nói đùa.”

Vọng Phàm Viễn một bên nhìn trò hay trong lòng hô to đã ghiền, xem ra Yểm Không Lai đây là thành công?

Yểm Không Lai không hề sợ hãi, ngược lại hướng về phía nòng súng, nhẹ giọng nói: “Bộ nguyên thủ, dù sao ngài chỉ cần thi thể cô ta, tôi đυ.ng đến linh hồn cô ta thì có gì không tốt chứ?”

Bộ Tây Quy nheo nheo mắt, không tính toán tiếp tục vô nghĩa với Yểm Không Lai. Hắn xưa nay sát phạt quyết đoán, xuống tay cũng không nương tay.

“Bộ nguyên thủ! Tôi đương nhiên biết ngài không sợ gϊếŧ tôi. Nhưng trước mắt bao người, nguyên thủ gϊếŧ quốc sư, sẽ khiến toàn bộ thế cục chấn động a. Đương nhiên Bộ nguyên thủ không quan tâm bản thân, khẳng định ngài cực kì để ý tới an cư lạc nghiệp của bá tánh.”

Nhìn Bộ Tây Quy không thực hiện thêm bất kỳ động tác nào, Yểm Không Lai duỗi tay nhẹ đẩy đầu súng trước trán, sau đó ghé sát bên tai Bộ Tây Quy nói nhỏ: “Kỳ thật tôi nhìn con quỷ đã sớm chịu không được, căn bản không thể chống đỡ được tới tận giờ này ngày này. Cô ta có thể chống đỡ lâu như vậy, chỉ có hai loại khả năng, một loại chính là được cao tăng phù hộ, nhưng rõ ràng không có; loại thứ hai chính là ——” Yểm Không Lai dừng một chút, lộ ra mưu tính nham hiểm, nói tiếp: “Cô ta vẫn luôn cách thi thể của mình ở khoảng cách rất gần rất gần, chỉ kém một bước nữa là có thể sống lại.”

Bộ Tây Quy nghiêm nghị buông súng trong tay, xoay người đi, thanh âm Yểm Không Lai từ phía sau truyền đến: “Bộ nguyên thủ! Ngài chỉ có thời gian một ngày, tối nay người đó thật sự không còn nữa.”

Bộ Tây Quy không dừng bước, cũng không quay đầu lại mà dẫn dắt người rời đi.

Xem xong náo nhiệt rồi, Vọng Phàm Viễn hưng phấn huýt sáo hỏi: “Sao ta lại cảm thấy ngươi đang kí©h thí©ɧ hắn a? Không phải ngươi thật sự muốn bắt con ma kia chứ.”

“Không kí©h thí©ɧ hắn, thì con ma kia sao có thể hoàn dương được. Chúng ta chơi đương nhiên muốn chơi vật còn sống, đồ vật đã chết, cũng chỉ có Bộ Tây Quy thích.”

“Ngươi không sợ một khi con ma kia sống lại liền chạy?”

Yểm Không Lai đan hai tay vào nhau, tự tin nói: “Ta sớm đã bày ra thiên la địa võng.”

Thời điểm Bộ Tây Quy và Yểm Không Lai xảy ra tranh chấp, Cù Đông Hướng bắt chéo hai chân, đang cùng hệ thống chuẩn bị bước cuối cùng.

“Ký chủ, ngài không sợ Bộ Tây Quy đánh chết Yểm Không Lai sao?”

“Không có khả năng. Năm đó Khấu Chính Ân dùng sinh mệnh của mình để thay đổi mệnh của Bộ Tây Quy, Bộ Tây Quy gánh trách nhiệm thay cha, không có khả năng hắn muốn làm gì thì làm.”

“Chẳng lẽ Bộ Tây Quy chống lại Yểm Không Lai sẽ thua?”

“Đương nhiên a. Chính cái gọi là tình yêu đã khiến người hoa mắt say mê.” Cù Đông Hướng thảnh thơi cười nhỏ một tiếng, một giây ngay sau đó sắc mặt đại biến!

Cùng thời khắc đó, hệ thống ở trong đầu vội gọi: “Ký chủ! Ký chủ! Yểm Không Lai.”

“Mẹ nó! Mau! Kế hoạch B —— ép tôi à, bà đây liều mạng với ngươi.”

P/s: Bão chương nè 😘😘😘🙆

♀️