Chương 31: Tâm hồn băng giá ( Kết )

Chương 31: Tâm hồn băng giá ( Kết )

“Bốn góc căn phòng, bốn thứ trấn ma. Đây là hạ chú thiên la địa võng. Hệ thống mau, khởi động cốt truyện kế hoạch B.” Cù Đông Hướng tiếp tục nằm cứng đơ trên mặt đất, đáy lòng kêu rên liên tục.

“Ký chủ, ngài không phải nói đánh chết cũng không dùng tới kế hoạch B sao?”

“Có thể giống nhau sao? Kế hoạch B tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng so với việc sau khi hoàn dương liền bị Yểm Không Lai bắt đi, chết không toàn thây thì còn tốt hơn nhiều lắm. Nhanh lên chút, ta nói trước nếu ta không chạy thoát, bà đây quẳng gánh mặc kệ không làm nữa.”

Thời điểm Bộ Tây Quy trở về, linh hồn Cù Đông Hướng bị vây trong phòng khách đã gần như trong suốt.

“Đông Hướng, em tỉnh tỉnh. Đông Hướng?” Bộ Tây Quy nhẹ giọng kêu tên Cù Đông Hướng, muốn thay cô vuốt phẳng lông mày đang nhíu chặt vì đau đớn thống khổ, nhưng lại sờ vào hư không. Nhìn bàn tay của mình, Bộ Tây Quy suy sụp mà ngồi trên mặt đất.

Cứu hay là không cứu?

Nếu không cứu thì từ nay về sau cỗ thi thể kia thật sự sẽ mãi bị giữ dưới tầng hầm ngầm sao? Hắn đã bao nhiêu lâu không nghĩ tới cái xác chết lạnh như băng đó sẽ không đáp lại hắn, sẽ không yêu hắn, sẽ không cười với hắn, vậy thì có tác dụng gì?

Nếu cứu thì rõ ràng là trúng mưu kế của Yểm Không Lai.

Yểm Không Lai sao có thể coi trọng một cái linh hồn vô dụng, hắn ta trói buộc linh hồn cô để mưu tính, buộc hắn lấy thi thể ra. Yêu pháp của Yểm Không Lai có lực sát thương như thế nào đối với phụ nữ, hắn đã quá rõ ràng rồi.

Một khi Cù Đông Hướng hoàn dương, tùy thời đều có khả năng trở thành con dao trong tay Yểm Không Lai.

Một con dao dùng để đâm hắn!

Khi Bộ Tây Quy ngồi trên đất đau khổ giãy giụa, Cù Đông Hướng nằm trên mặt đất giả chết chỉ nghe được thanh âm hệ thống trong đầu vang lên điên cuồng.

“Ký chủ! Độ hảo cảm của Bộ Tây Quy giảm xuống 170.”

“Ký chủ! Độ hảo cảm của Bộ Tây Quy lại tăng lên 210.”

“Ký chủ! Cốt truyện kế hoạch B được thiết lập sắp mở ra.”

“Ký chủ, Độ hảo cảm của Bộ Tây Quy lại giảm xuống 180.”

“Ký chủ ——”

Cù Đông Hướng bị hệ thống ồn ào đến đâu đầu, trong lòng cuồng mắng: Bộ Tây Quy cái đồ hèn nhát, có thể ra dáng đàn ông chút không? Người còn sống mới có hy vọng, đại ca!

Động thái của Bộ Tây Quy bị Yểm Không Lai dùng thuật phân thân nhìn thấy rõ ràng.

Hắn ta không khỏi cười mỉa ra tiếng, thu hút ánh mắt dò hỏi của Vọng Phàm Viễn phía đối diện đang chơi cờ cùng hắn ta.

Yểm Không Lai thu hồi tâm tư, giải thích nghi hoặc cho hắn ta: “Khó gặp bộ dáng chật vật của Bộ nguyên thủ chúng ta, thực thú vị.”

“Hắn còn chưa thông suốt sao? Để một người phụ nữ hoàn dương khó như vậy?” Vọng Phàm Viễn khó hiểu, một nữ nhân thôi có chỗ nào đáng để đắn đo cân nhắc chứ, thậm chí còn để mình bị người khác khống chế?

“Càng như thế, càng chứng minh nữ nhân này rất quan trọng trong lòng Bộ Tây Quy. Một khi Bộ Tây Quy lựa chọn để nữ nhân này hoàn dương, đồng nghĩa với việc bại lộ nhược điểm của mình trước mặt mọi người. Vì vậy sao có thể không thận trọng một chút chứ?”

Vọng Phàm Viễn không cho là đúng mà hừ lạnh một tiếng. Hắn ta chán ghét nhất là loại người lo trước lo sau đó, suy nghĩ quá nhiều mới phải khoanh tay chịu trói. Người còn sống —— thì phải làm cho bản thân vui vẻ hạnh phúc trước đã.

Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Sao mấy con chó đực ở khu vực săn bắn gần đây không sủa nữa?”

Yểm Không Lai gõ quân cờ tiếp theo trên bàn cờ, bình đạm đáp: “Lần trước không phải Điện hạ không thích mấy con chó đực đó sủa sao? Hôm nay ta đưa tới đó một con cɧó ©áϊ. Xem ra rất hữu dụng.”

“Cɧó ©áϊ?” Vọng Phàm Viễn trầm ngâm một lát, mới nhớ tới nữ nhân viên lần trước, nhướng mày cười: “Quốc sư, xác thật có thể vật tẫn kỳ dụng (*1). Không tồi.”

(*1) Vật tẫn kỳ dụng 物尽其用: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.

Mặt trời lặn đằng Tây, linh hồn Cù Đông Hướng bị vây trong trận hơi động, mở mắt.

“Bộ —— Tây Quy.”

Khoảnh khắc tiếng nói mềm nhẹ vang lên, Bộ Tây Quy đột nhiên trợn mắt, mặt đầy kinh hỉ, vọt tới bên người Cù Đông Hướng.

“Đông Hướng, em thấy thế nào?”

"Không ổn chút nào. Sao thành ma rồi vẫn cảm thấy đau a.”

“Không có việc gì, một lát nữa sẽ hết đau.”

“Có phải vì em sắp biến mất? Em muốn ôm anh ——”

“Tôi ôm em, em liền không đau nữa.”

“Nhưng mà em không muốn anh ôm em như thế này. Em muốn sống, để có thể ôm vòng eo anh thật chặt, cảm thụ hơi ấm của anh. Còn sống thì tốt rồi, đáng tiếc ——” Cù Đông Hướng than thở một tiếng, lại lần nữa nhắm hai mắt lại, mặc cho Bộ Tây Quy có gọi như thế nào thì lần này cô đều không mở mắt.

Bộ Tây Quy ngồi ngay ngắn, hắn nghĩ tới trước khi chết Khấu Chính Ân đã nói với hắn.

Anh Bộ, khi anh vẫn còn sống, hãy sống hết mình với tất cả niềm hy vọng.

“Còn sống?” Bộ Tây Quy thấp đầu nhẹ giọng nói một câu, ngay sau đó nhịn không được cười ha hả. Cuộc đời như sương mai, đời người ngắn ngủi vô định, rốt cuộc hắn sợ cái gì nhiều năm như vậy?

Một khi nút thắt trong lòng hoàn toàn được gỡ bỏ, hành động lập tức trở nên phi thường quyết đoán. Hắn ra lệnh, trước tiên cho lực lượng quân thiết giáp đi bao vây quanh hoàng cung, để ngừa Yểm Không Lai gian lận, sau đó để đội trưởng T-Q1 bí mật tới tầng hầm ngầm.

“Có người biết biện pháp bảo tồn thi thể nguyên vẹn, chẳng lẽ không còn người có thể lấy thi thể ra một cách hoàn hảo không tổn hao gì sao?” Sau khi biết được không còn cách nào có thể lấy thi thể ra một cách vẹn toàn, Bộ Tây Quy kinh sợ không thôi.

Đội trưởng tiểu đội T-Q1 cung kính trả lời: “Nguyên thủ, lúc trước những chuyên gia kỹ thuật đó đã bị bí mật xử quyết. Huống chi bọn họ tuy rằng có thể nghĩ ra cách bảo hộ thi thể , cũng không thấy có năng lực hoàn hảo không tổn hao gì mà lấy ra.”

Mắt thấy Bộ Tây Quy mày nhíu chặt, đội trưởng thử kiến nghị: “Đây là loại chất liệu quân sự mới dùng để chống nổ và chống ăn mòn Dyt-c20. Tôi nghe nói đã từng có nghiên cứu phát minh ra dược hòa tan - dùng để làm tan chảy chất liệu kia, nhưng mà nó không được lưu hành trên thị trường vũ khí, chợ đen cũng chưa từng có.”

“Dược hòa tan? Chẳng lẽ nơi đó của Địch An có?” Nghĩ đến loại khả năng này, Bộ Tây Quy lấy điện thoại gọi cho Địch An.

Thời điểm Bộ Tây Quy gọi cho Địch An, Địch An đang nghiên cứu một bàn đầy tin tình báo phía đối diện. Anh tin tưởng trực giác của chính mình, người khẳng định ở chỗ Bộ Tây Quy, nhưng tổng vẫn cảm thấy lần này biện pháp bảo mật của Bộ Tây Quy quá lợi hại. Mấy đội ngũ đi tìm một người sống sờ sờ ra đó tại sao nửa điểm tung tích cũng không có.

Lúc này quản gia đi đến, đưa máy điện thoại ra nói: “Thiếu gia, Bộ nguyên thủ gọi tới.”

Bộ Tây Quy? Đây là suy nghĩ cẩn thận rồi? Địch An chấn động, khẩn trương ra hiệu bảo quản gia nối máy.

Ngay khi máy được kết nối, quản gia còn chưa kịp lễ phép mà chào hỏi Bộ Tây Quy, liền nghe được đầu bên kia truyền đến thanh âm dồn dập truy vấn: “Địch An, cậu có phải hay không có dược hòa tan Dyt-c20?”

Dược hòa tan Dyt-c20? Địch An nghĩ, lần trước do anh nhàm chán nên tùy tay nghiên cứu phát minh ra được.

Nhưng vừa nghe Bộ Tây Quy gọi tới không phải nói với anh về Đông Hướng, ánh mắt nhất thời không thèm liếc nhìn xung quanh, lười đến chẳng buồn hé răng.

“Là về Đông Hướng!” Bộ Tây Quy biết rõ tính nết Địch An, vội vàng trả lời một câu.

Địch An nhìn chằm chằm khuôn mặt Bộ Tây Quy hiện lên giữa màn hình video, chờ đợi hắn giải thích.

Bộ Tây Quy thay đổi phương hướng của video, thi thể Cù Đông Hướng đứng thẳng lập tức hiện lên rõ ràng.

Địch An đột nhiên đứng dậy, anh nghẹn họng trân trối mà nhìn Cù Đông Hướng bị chất liệu quân sự bao bọc lấy, hình ảnh ấy khiến đầu óc anh trống rỗng.

“Nguyên nhân cụ thể chờ cậu tới đưa dược hòa tan tôi lại giải thích, nhưng cậu nhất định phải nhanh lên. Sau 12h đêm nay, Đông Hướng thật sự sẽ chết.”

Trả lời Bộ Tây Quy chính là tiếng máy điện thoại bị ném một bên, Bộ Tây Quy thở hắt ra ngụm khí dài, xem ra Cù Đông Hướng được cứu rồi.

Địch An tới thực mau, anh trực tiếp điều khiển máy bay chiến đấu đến. Sớm đoán được Địch An sẽ có hành động này, Bộ Tây Quy đã phân phó đoàn cảnh vệ thả lỏng cảnh giác và cho phép đi đường trên không.

“Người đâu?” xem ra Địch An thực sự nóng nảy, người mới vừa xuống liền hỏi Bộ Tây Quy đang chào đón.

“Mang theo đồ vật đi theo tôi!”

Hai người vội đi đến phòng khách, Bộ Tây Quy ngăn cản Địch An đang đi theo phía sau, ra hiệu trung tâm chính giữa nói: “Cậu để ý đừng dẫm phải cô ấy.”

Dẫm đến cô ấy?

Nhìn sàn gạch phòng khách trống rỗng, Địch An lại xoa xoa đôi mắt, nhưng vẫn không có cái gì mà.

“Cậu không nhìn thấy. Là hồn phách Đông Hướng, hiện tại bị Yểm Không Lai dùng phù chú khống chế được.”

Nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy thi thể Cù Đông Hướng, Địch An sẽ cho rằng Bộ Tây Quy bị rối loạn tâm thần. Tuy rằng không thấy, Địch An vẫn thả nhẹ bước chân, đi qua bên rìa phòng.

Cù Đông Hướng vẫn luôn giả chết kỳ thật lòng nóng như lửa đốt, cô đã nghe được hệ thống đếm ngược năm phút cuối cùng của kế hoạch B trong đầu.

Dẫm qua đi! Chạy như điên a! Tốc độ! Cù Đông Hướng trong lòng hò hét, hận không thể đá Địch An một cước văng xuống tầng hầm ngầm!

Tầng hầm được đèn chiếu sáng rực, thi thể Cù Đông Hướng dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh. Tay Địch An cầm dược hòa tan đều hơi hơi phát run, người anh tìm nửa tháng cư nhiên đã chết?

Bộ Tây Quy thấy Địch An không có động thủ, nhanh chóng duỗi tay đoạt lấy dược hòa tan điên cuồng vẩy lên thi thể.

Địch An phục hồi lại tinh thần lấy một lọ dược hòa tan khác phối hợp cùng với Bộ Tây Quy.

Sau khi Dyt-c20 bị hòa tan ra một lỗ hổng lớn, Bộ Tây Quy và Địch An hợp lực nâng xác Cù Đông Hướng ra. Bởi vì đã xử lý thi thể bằng phương pháp chống phân huỷ tinh xảo nhất, làn da của thi thể vẫn mềm mại đàn hồi như cũ, đường nét khuôn mặt vẫn vậy, tóc đẹp như tơ.

Thi thể Cù Đông Hướng được nâng ra nháy mắt đã không thấy đâu.

Hai nam nhân hai mặt nhìn nhau, Bộ Tây Quy sắc mặt đột biến, hô một tiếng: “Không tốt ——” chạy như bay vọt lên.

Địch An theo sát phía sau, đi vào phòng khách, vẫn trống rỗng như cũ người nào cũng không có.

“Cô ấy đâu?”

Bộ Tây Quy cũng không thấy linh hồn Cù Đông Hướng. Thi thể và linh hồn đồng thời biến mất, chỉ có một người có thể làm được.

“Là Yểm Không Lai! Người tới, thông báo cho quân đoàn thứ tám đang vây quanh hoàng cung đi vào bắt quốc sư!”

Cùng lúc đó, Yểm Không Lai ngồi ngay ngắn trong phòng tu luyện phát ra một tiếng kinh nghi.

Cư nhiên không bắt được người?

Hắn ta sử dụng đại pháp phân thần cùng với thiên la địa võng, không có lý do gì không thể bắt được người. Huống chi chỉ là người mới vừa hoàn dương, nửa điểm sức lực cũng không có.

Ai có khả năng ngăn trở hắn ta?

Yểm Không Lai nhớ tới sự tình lần trước hắn ta đã điều tra ra. Cù Đông Hướng, kẻ nháo đến mức khiến cả Cử Quốc sôi trào - là đệ tử chân truyền do chính miệng Văn Phong Lãnh sau khi xuất quan thừa nhận.

Chẳng lẽ nói —— người là do Văn Phong Lãnh nhúng tay cứu?

Không đợi Yểm Không Lai suy nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

“Không tốt. Quốc sư, nguyên thủ hạ lệnh phái quân tới bắt ngài.”

Dự đoán được sự việc bên trong, Yểm Không Lai không chút nào kinh hoảng, hắn ta đứng dậy sửa sang lại quần áo, cất cao giọng nói: “Đi mời điện hạ trước! Sau đó nói với đám binh lính kia, ta lập tức đến đó.”

Yểm Không Lai đứng ở giữa chính điện đối mặt với các binh lính bao vây mình, sắc mặt như thường mà chắp tay thi lễ: “Các vị phụng mệnh hành sự, bần tăng tự nhiên phối hợp. Bất quá bắt quốc sư, việc này vốn là việc trái với lẽ thường, không nói đến tội danh, tốt xấu gì cũng phải có được sự cho phép của điện hạ.”

Khi nói chuyện, chỉ thấy nhóm người hầu thân cận đi mời Vọng Phàm Viễn kinh hoảng thất thố chạy tới.

“Không tốt. Điện hạ không thấy! Chúng tôi đi tìm toàn bộ hoàng cung cũng không có người, chúng tôi theo dõi hệ thống giám sát, phát hiện điện hạ là hư không tiêu thất (*2)!”

(*2) Hư không tiêu thất凭空消失: biến mất không có căn cứ

Cái gì?

Điện hạ hư không tiêu thất?

Mọi người hoảng hốt lúng túng, nhất thời không biết xử lý biến cố bất thình lình xảy ra này như thế nào.