Chương 21: Tâm hồn băng giá 2

Editor: Dĩm

Đất nước này bởi vì tồn tại Văn Phong Lãnh, cho nên mọi người đối với việc tu luyện trường sinh bất tử, thần ma chấp nhận tương đối cao, có rất nhiều người sẽ theo Văn Phong Lãnh tu hành, nhưng không ai có thể vượt qua cảnh giới thứ hai vì vậy rất ít người có năng lực đã tu luyện thành công đến cấp độ đầu tiên.

Dù sao một người như Văn Phong Lãnh đã đạt tới Cửu Trùng Thiên, muốn đột phá đến Thập Trọng Thiên trở thành người bất tử trăm năm cũng chỉ có hắn mới có thể thần thánh như vậy.

Bộ Tây Quy mời một người có khả năng vượt qua Nhất Trọng Thiên để thực hiện, đặt bùa chú trong cơ quan phòng sách để ma quỷ không thể vào trong đó.

Khi người có khả năng thực hiện, Bộ Tây Quy mang theo Cù Đông Hướng lơ lửng đi đến văn phòng của nguyên thủ quốc gia. Lý do mang Cù Đông Hướng đi dạo cùng là để có thể hiểu rõ lẫn nhau. Trong lòng Cù Đông Hướng biết rõ ràng tất nhiên sẽ không nói thẳng tâm tư này của Bộ Tây Quy, tỏ ra rất vui vẻ mà đi theo Bộ Tây Quy ra cửa.

Đối với Bộ Tây Quy mà nói làm một người lãnh đạo quốc gia, là anh không có ngày nghỉ ngơi mỗi ngày đều có công vụ chồng chất thành núi cần anh xử lý.

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám bạc được thiết kế riêng khiến cho anh thêm cao và thẳng tắp. Khi làm việc anh đeo kính gọng mỏng, vùi đầu vào trong văn kiện hết sức chăm chú.

Cù Đông Hướng đang bay lơ lửng ở nơi này, cô cảm thấy cực kỳ mới lạ, vị trí văn phòng của nhà lãnh đạo quốc gia tương đương với sự hiện diện của cô ở Trung Nam Hải, thật khó để nhìn thấy một nơi cao như vậy.

Cù Đông Hướng dành nhiều thời gian đi thăm dinh thự chính thức của nguyên thủ quốc gia thì quyết định quay lại bàn xem Bộ Tây Quy làm việc. Cô không thể không thừa nhận Bộ Tây Quy là người đàn ông giỏi giang, kỷ luật, chín chắn quyến rũ, mặc dù anh mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng là tuổi trẻ thành danh một Thống soái quân đoàn, ở địa vị cao trong thời gian dài, giơ tay nhấc chân cũng có khí thế không giận mà uy.

Đáng tiếc là người khác nhìn thấy anh đeo kính là hình dáng nhã nhặn, trên thực tế lại là mặt người dạ thú, tình yêu với xác chết trầm trọng. Khó trách quốc gia này biếи ŧɦái khắp nơi hoành hành, thế lực hắc ám hung hăng ngang ngược như vậy, ngay người lãnh đạo cũng là đại biếи ŧɦái.

Bộ Tây Quy cũng không để ý đến Cù Đông Hướng hoặc là nói anh cũng không có thời gian, đón tiếp hết người này đến người khác, văn kiện chính thức lần lượt được sửa chữa liên tục, thư ký thay trà nóng ba lần, hết từ nóng sang lạnh, rồi lại đổi.

"Hóa ra làm lãnh đạo quốc gia cũng vội vàng như vậy." Cù Đông Hướng đang nhìn đến thư ký đổi trà nóng lần thứ năm đáy lòng tự cảm thán một tiếng.

Bộ Tây Quy ngẩng đầu nhìn Cù Đông Hướng một cái, vừa rồi khi Cù Đông Hướng không ở đây, tình báo đã đem tài liệu hoàn chỉnh báo cáo ở đây. Không tìm được người này! Không biết cùng Văn Phong Lãnh có nguồn gốc như thế nào. Bước đầu phán đoán, bốn người Minh Trai Chi vào nhà giam có thể là có quan hệ với Cù Đông Hướng.

Một người phụ nữ bí ẩn, thông thường có thể làm khơi gọi cho du͙© vọиɠ tìm tòi của đàn ông. Chỉ có điều người phụ nữ này đã bị anh gϊếŧ chết dù có thần bí thì cũng đặt đặt dấu chấm. Anh càng tò mò là mười lăm ngày sau, không có cách nào khác cứu người phụ nữ này Văn Phong Lãnh sẽ làm sao, ngoài ra tương lai bốn người kia biết được người phụ nữ họ vẫn luôn tìm sớm chết trong tay hắn sẽ có biểu cảm như nào. Bộ Tây Quy nghĩ đến liền cảm thấy vui mừng.

Bởi vì tâm trạng tốt Bộ Tây Quy cũng không ngại làm ra vẻ người lương thiện để ổn định cô gái xinh xắn trước mắt. Anh buông công văn trong tay xuống, cười nói: "Làm sao vậy? Cảm thấy nhàm chán khi xem tôi làm việc sao?"

Cù Đông Hướng ôm bụng vẻ mặt ngượng ngùng mà nuốt nước miếng nói: "Tôi đói bụng."

"Như này cũng khá hiếm lạ đấy, quỷ còn cảm thấy đói sao?"

"Tôi vừa mới chết không lâu, trong lòng khó tránh khỏi còn nhớ thương các món ăn. Mặc dù thành quỷ không thể ăn cũng không thể ngửi được."

Bộ Tây Quy không nhịn được mà bật cười, ma mà nhớ thương ăn uống đúng thật là hiếm thấy. Anh đứng dậy lấy áo vest treo bên canh, quay ra nói với Cù Đông Hướng: "Vậy thì chúng ta hãy ngửi đi." Cù Đông Hướng vừa nghe xong, cười tươi như hoa chạy theo Bộ Tây Quy nói bản thân muốn ăn đồ vật.

Nói chung khi nguyên thủ làm việc sẽ không ra ngoài ăn cơm. Suy xét đến sự an toàn và thời gian sẽ có những đầu bếp có thể nấu nhiều món khác nhau được bố trí đặc biệt trong dinh thự chính thức để phục vụ nguyên thủ quốc gia và các nhân vật cấp cao liên quan.

Nhưng lần này Bộ Tây Quy lựa chọn ra ngoài đương nhiên cũng là vì người đang bay lượn quanh người anh Cù Đông Hướng, miệng nói một chuỗi đồ ăn mà anh chưa từng nghe qua. Nếu đã phải làm người tốt, tự nhiên Bộ Tây Quy sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Cù Đông Hướng.

Nguyên thủ ra ngoài đương nhiên là việc lớn, cho dù chỉ là ra ngoài đi ăn cơm. Cơ quan tình báo đặc biệt có nhiệm vụ bảo vệ nguyên thủ quốc gia, bảo vệ cá nhân, mỗi người đều rất thuần thục, khi cần thiết vẫn là lá chắn bằng thịt người.

Cuối cùng Cù Đông Hướng chọn quán ăn ở bên trong hẻm nhỏ để dùng bữa. Bộ Tây Quy cũng không ngượng ngùng, đối với anh mà nói ăn uống là cấp thấp nhất của du͙© vọиɠ, có ăn hay không cũng không quan trọng.

Bộ Tây Quy gọi hai phần, một phần để trên bàn đối diện anh, cười nói: "Ngửi cái này đi, đủ no không? Không đủ tôi gọi thêm nữa."

" Đủ đủ. Ôi —— thèm chết tôi." Cù Đông Hướng biểu lộ biểu cảm thỏa mãn, hít một hơi thật sâu. Cô thật sự không phải giả vờ, cô cũng không phải thực sự là quỷ, chỉ là hệ thống để cô tạm thời hư vô hóa. Mặc dù không ăn uống cũng không ảnh hưởng nhưng giác quan vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Bộ Tây Quy nhìn ra được Cù Đông Hướng rất thỏa mãn thay vào đó là buồn bực. Ban đầu anh nghĩ người phụ nữ trước mắt này lai lịch không rõ, có thể cùng Văn Phong Lãnh dây dưa mập mờ, có thể là người có tâm cơ kín đáo, thủ đoạn đầy người. Nhưng không dự đoán được đây lại là người rất thẳng thắn.

Nhìn thấy khuôn mặt cười xán lạn của Cù Đông Hướng với mình Bộ Tây Quy nhớ tới thi thể dưới tầng hầm, nghĩ đến cảm xúc khi vuốt ve vào buổi sáng, thân thể hơi nóng lên, anh rất chờ mong buổi tối đến, bởi vì đột nhiên bị cắt ngang anh còn chưa có một cuộc trao đổi tình cảm tốt đẹp với bảo bối của mình.

Cù Đông Hướng giấu đi đôi mắt, tránh đi ánh mắt phút chốc biến hóa của Bộ Tây Quy cảm thấy sau lưng lạnh sống lưng. Đồ biếи ŧɦái chết dẫm! Ăn một bữa cơm cũng có thể động dục!

Bộ Tây Quy ăn một chút cơm rất nhanh Cù Đông Hướng ngồi đối diện cũng chỉ ngửi mà thôi. Cho nên hai người bọn họ rấy nhanh ra khỏi quán ăn đó, nhưng vẫn có nhiều người nghe ngóng được đúng ở đầu ngõ, bị số lượng lớn bảo vệ cưỡng chế chia ở hai bên không được tiếp cận.

Mấy cận vệ xung quanh rất khẩn trương, ngõ nhỏ này quá mức nguy hiểm, hẹp dài dễ dàng mai phục. Một khi phát sinh khủng bố tập kích bọn họ nhiều người ngược lại không có tác dụng.

Lo lắng điều gì thì nó sẽ đến. Tai nạn xảy ra khi sắp đi hết hẻm —— Có một người đàn ông cao lớn đã ném một vật thể không xác định vào Bộ Tây Quy, hét lên: "Bạo quân cút khỏi đây."

Phản ứng của hộ vệ rất nhanh chóng, nhưng vì ngõ rất nhỏ, những người đàn ông to lớn chen chúc ngược lại để vật không xác định lọt qua khe hở giữa hai cánh tay dang rộng của họ đến thẳng trước Bộ Tây Quy.

" Cẩn thận ——" Bộ Tây Quy đứng bên cạnh Cù Đông Hướng không hề do dự, bước tới chắn trước người Cù Đông Hướng, hai tay dang rộng không hề nao núng.

Bộ Tây Quy đang dang tay bỗng giật mình, chỉ thấy vật kia xuyên qua tay của Cù Đông Hướng trực tiếp đập trên mặt Bộ Tây Quy. Một quả trứng thối!

Thực ra khi Bộ Tây Quy ra tiệm cơm nhỏ đã nhìn qua tình huống bốn phía. Anh tòng quân mười mấy năm, sự nhạy bén với nguy hiện còn có thể thắng cả những hộ vệ. Hộ vệ đối với anh cũng chỉ là bộ dáng bố trí thôi. Khi tên đàn ông kia cầm quả trứng thối anh đã nhận ra, thời điểm đồ vật này còn chưa được ném đi anh lặng lẽ buông bàn tay trái chuẩn bị rút súng. Anh là quân nhân cho nên dù là đi bộ tay trái hầu như không dao động vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Hộ vệ không chặn được trứng gà kia, anh chỉ cần hơi nghiêng người là có thể tránh thoát.

Ai ngờ anh bị choáng váng trước hành động không do dự của Cù Đông Hướng, quả trứng không chần chừ rơi giữa trán. Đáng chết! Anh quên mất người che trước anh là một con quỷ! Quỷ che ở phía trước thì có tác dụng gì!

Cù Đông Hướng mặt đầy khẩn trương quay đầu lại với Bộ Tây Quy nói: "Tôi thấy có điều nguy hiểm đã nghĩ thay anh đỡ, thật xin lỗi, tôi quên tôi đã chết." Nói đến vế sau, Cù Đông Hướng càng nói càng nhẹ không tự chủ được mà đầu cúi thấp xuống.

Bộ Tây Quy đứng im, Lặng lẽ nhìn Cù Đông Hướng đang cúi đầu trước mặt anh, tùy ý để thư ký và hộ vệ vây quanh che cho anh lau mặt, trong lòng không khoit lên một chút bực bội: Quả nhiên vẫn là người chết tốt đẹp nhất. Cho dù là quỷ hồn, hoạt bát loạn nhảy cũng vẫn là phiền toái.

Cù Đông Hướng vẫn cúi thấp đầu, cô không dám ngẩng đầu sợ Bộ Tây Quy nhìn ra manh mối của cô. Cô nhịn cười cũng rất vất vả —— đồ biếи ŧɦái chết dẫm! Chỉ là cố ý đập mặt anh bằng quả trứng thối. Nếu lão nương còn sống làm sao có thể đỡ súng cho anh, suy nghĩ nhiều quá.