Chương 20: Tâm hồn băng giá 1

Editor: Dĩm

Khi lần đầu tiên Cù Đông Hướng nghe độ hảo cảm của Bộ Tây Quy từ hệ thống cô đã cho rằng mình nghe nhầm.

Độ hảo của Bộ Tây Quy là 962.

Trong lòng Cù Đông Hướng rất cảm thán, bản thân đến nơi này xoát hơn nửa tháng, độ hảo cảm của mấy người đàn ông cộng lại vẫn chỉ là một phần nhỏ so độ hảo cảm của cốt truyện ban đầu.

Nhưng cao quá cũng rất kỳ lạ —— bởi vì một người yêu một người khác, yêu nhau 100% đã là phúc từ một đời rồi. Hơn chín trăm sự yêu thích, đây là muốn thành tiên thành ma.

Bởi vì Bộ Tây Quy là một người phàm, cho nên độ hảo cảm cao như vậy giải thích cho một điều —— anh ta là người đại biếи ŧɦái, một kẻ siêu cấp biếи ŧɦái.

Ban đầu Cù Đông Hướng không muốn xoát bốn tên biếи ŧɦái trong nhóm thứ hai trước, họ đều là những người tam quan đi theo c̠úc̠ Ꮒσα, rất khó mà thanh nhã. Nhưng Địch An quá chủ động, cô thật sự không chịu đựng được, đành phải bắt đầu suy nghĩ từ nhóm thứ hai. Ít nhất người Bộ Tây Quy này tạm thời Địch An không có cách nào gϊếŧ chết.

Bộ Tây Quy, nguyên thủ quốc gia, chỉ huy cao nhất quân đội, cho đến nay là người có năng lực nhất đất nước này, người có thể một tay che trời. Bộ Tây Quy có tài năng quân sự rất xuất chúng, thành danh từ khi còn trẻ, danh tiếng lẫy lừng, nhờ danh tiếng của mình trong quân đội ngay khi anh tham gia đã lập tức thắng cử và trở thành nguyên thủ quốc gia, thống trị quốc gia này cho tới nay được 5 năm. Phong cách cai trị của anh là quyết đoán, bản lĩnh cứng rắn, là chính trị gia cứng rắn điển hình.

Cốt truyện ban đầu của Bộ Tây Quy rất đơn giản. Chính là gϊếŧ ngay lần đầu tiên gặp cô, sau đó bảo vệ mỗi một tấc da thịt mỗi một sợi tóc của cô một cách tỉ mỉ, thật sự chính là yêu em đến mức gϊếŧ em.

Ngày hôm đó Bộ Tây Quy như cũ thức dậy rất sớm, hằng năm anh giữ nguyên tác phong, dậy sớm ngủ sớm, cho dù buổi tối có chính vụ (việc chính trị ) cần anh xử lý cũng không thể đánh vỡ quy luật này của anh. Anh là một người cực kì kỷ luật và cũng rất tự mãn, tự tin rằng nhiều thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, làm việc gì cũng phải có kế hoạch, cũng không bao giờ cho phép có điều gì vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sau khi anh dậy, ký ức như thủy triều trỗi dậy trong đầu làm cho anh có chút ngẩn ngơ, thay vào đó sự phấn khích từ dưới cơ thể lên đến tâm trí. Tối hôm qua —— hắn là được đền bù tâm nguyện?

Bộ Tây Quy chậm rãi ổn định tâm trạng, sau đó cất bước đi vào thư phòng, khi anh bước chậm rãi nhưng lại rất có lực, Cù Đông Hướng ở bên cạnh quan sát không khỏi cảm thán khả năng kiểm soát lực của Bộ Tây Quy, cả cơ thể đều cảm xúc mạnh mẽ cuồn cuộn tay chân cũng hưng phấn run rẩy, nhưng vẫn còn có thể khống chế bản thân bên ngoài không thất thố, thật là nhân vật đáng sợ.

Trong một cái tủ sách trên tường phòng sách, ẩn giấu một cơ quan ngầm, sau khi mở ra là cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Đó quả thực là một cái tầng hầm khổng lồ, bên trong vẫn duy trì nhiệt độ ổn định, là nơi cất giấu những đồ vật có giá trị. Lúc này Bộ Tây Quy từng bước từng bước đi xuống dưới, càng đi đến phía dưới càng hưng phấn khó nhịn.

Ánh sáng được điều khiển bằng giọng nói, ánh sáng trên bức tượng nằm ở trung tâm, trắng như tuyết như băng rực rỡ dưới ánh sáng, trông rất sống động.

Thật là nghệ thuật!

Bộ Tây Quy kí©h thí©ɧ đến mức kích động không dám vươn tay vuốt ve người phụ nữ trông như một tác phẩm nghệ thuật trước mặt.

Cù Đông Hướng đứng ở phía sau nhìn bộ dáng vừa lòng của Bộ Tây Quy cười lạnh một tiếng. Bộ Tây Quy vừa lòng cô cũng vừa lòng, đây chính là cô hao tốn hết tâm tư để làʍ t̠ìиɦ lễ hợp ý. Dù sao đàn ông giống như Bộ Tây Quy, năng lực mạnh mẽ, làm việc cẩn thận, vì vậy cô chỉ thêm một bối cảnh nhỏ vào hướng đi cốt truyện ban đầu của Bộ Tây Quy thôi.

Dường như người phụ nữ ở bên trong khối băng ấy có thể nhìn thấy được mỗi một sợi tóc, chất liệu của làn da rất rõ ràng. Cô mở con mắt, khóe miệng mỉm cười, mắt nhìn phía trước, ánh mắt đều có vẻ rất ôn nhu.

Bộ Tây Quy say mê nhắm mắt lại hồi tưởng đến buổi tối hôm trước, ở trong mưa nhìn thấy người, thật sự giống nhau như đúc, động tác cùng thần thái rất giống nhau.

Điêu khắc rất mỏng, tưởng chừng chỉ cần một chạm là có thể tiếp xúc nhưng lại có một tầng bảo vệ thi thể bên trong. Đúng vậy! Trông như một bức tượng được khắc từ băng, trên thực tế là sử dụng vật liệu quân sự đặc biệt để giữ thi thể người bên trong, ngay cả những quả bom thông thường cũng không nổ tung.

Người phụ nữ bên trong là một ngày trước khi Bộ Tây Quy dừng xe ở giao lộ chờ đèn đỏ nhìn thấy. Cô cầm ô, mắt nhìn đèn xanh đỏ phía trước, tâm trạng dường như rất tốt, khóe miệng mang theo ý cười.

Một ánh nhìn nhớ đến cả đời! Một phút kia bảo bối mà anh tìm kiếm bấy lâu đã ở trước mắt anh, một khắc kia anh hận không thể lập tức xuống xe tự mình hành động.

Nhưng mà anh nhịn xuống, anh biết tùy tiện hành động là không có cách nào để bảo vệ tốt bảo bối, vì thế anh đã hạ lệnh riêng cho tiểu đội T-Q1, toàn bộ tiểu đội này là tử sĩ chỉ nghe lệnh của chỉ huy đi ám sát chứ không nhận lệnh người ngoài để hành động. Anh muốn đem bảo bối anh yêu tha thiết cất giấu mãi mãi. Thậm chí anh không cần danh tính của cô, lai lịch là gì, bởi vì rất nhanh cô sẽ vĩnh viễn là người của anh.

Tối hôm qua đội trưởng tiểu đội truyền đến tin tức, bảo bối của anh gần như đã làm xong, hỏi anh muốn giải quyết thợ thủ công làm ra bảo bối như thế nào. Xử lý như thế nào sao? Đương nhiên là bí mật gϊếŧ chết, bảo bối của anh đã từng bị người khác chạm vào cho dù là trong quá trình chế tạo cũng không được. Sau đó trước khi anh đi ngủ phân cho đội trưởng đưa bảo bối vào tầng hầm lúc nửa đêm qua đường đỗ xe ngầm, như vậy sáng sớm hôm sau khi anh tỉnh dậy liền có thể thấy được.

Khi chỉ có một mình, du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của Bộ Tây Quy không thể kiểm soát cuối cùng cũng không thể kìm nén được. Anh chậm rãi tiến đến thân thể người phụ nữ, quả thật lạnh giống như băng, mặc dù có vật liệu bảo vệ nhưng lại mỏng như lớp giấy trong, thật giống như dán sát chặt chẽ bên nhau.

Đẹp quá! Bộ Tây Quy mở hai tay ra ôm lấy thi thể, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang mở kia. Cô là đang nhìn thấy anh, sau này mỗi ngày đều sẽ nhìn anh như vậy.

Cù Đông Hướng bình tĩnh mà nhìn Bộ Tây Quy đang ôm ấp vỗ về thi thể giống như đúc cô, trong đầu truyền đến giọng nói run bần bật của hệ thống: "Kí chủ, hắn quả thật rất biếи ŧɦái."

"Tình yêu với xác chết chính là như vậy. Thích chết không thích sống." Cù Đông Hướng không đồng ý mà trả lời hệ thống, sau đó nói tiếp một câu: "Cái này mà ngươi đã chịu không nổi sao? Ngươi cho nhiệm vụ kia, trong nhóm thứ hai, ba người còn lại còn biếи ŧɦái hơn anh ta."

Hệ thống oán giận đến không hé răng, thật lâu mới nói thêm: "Kí chủ! Cô còn không xuất hiện sao?"

"Vội gì, thời cơ chưa tới đâu."

Ngay khi động tác Bộ Tây Quy ngày càng mãnh liệt, hình ảnh cấm mười tám sắp xuất hiện, tiếng chuông điện thoại của Bộ Tây Quy vang lên.

Cù Đông Hướng nhướng mày, hiểu rằng thời cơ đến rồi.

"Nguyên soái, bốn người Minh Trai Chi ngày hôm qua đột nhiên ra tù nhưng chuyện kỳ lạ là bọn họ vừa ra liền phái thuộc hạ tìm khắp nơi một cô gái."

"Tìm một người phụ nữ? Bốn người bọn họ vào nhà giam một cách khó hiểu mà cũng không cách nào tìm hiểu những gì xảy ra trong tù. Năng lực của bộ phận tình báo quả là ngày càng kém." Bộ Tây Quy bất mãn mà chỉ trích thuộc hạ làm việc đáng ngại, nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Điều tra xem người phụ nữ bọn họ muốn tìm là ai?"

"Báo cáo Nguyên soái. Đã tìm được danh tính đối phương. Tên là Cù Đông Hướng. Hình ảnh của người phụ nữ đã được xử lý chuyên nghiệp và mô phỏng thành hình ảnh gửi đến đến điện thoại của Nguyên soái. Căn cứ vào thông tin tình báo, dường như cả bốn người đều rất coi trọng cô gái tên Cù Đông Hướng kia."

Bộ Tây Quy nghe xong có chút buồn cười, Minh Trai Chi là đối thủ của của anh, tính tình của đối phương là gì anh đều biết. Huống chi cả ba người đàn ông kia đều là ăn người không nôn xương, làm sao hơn mười ngày ở ngục giam lại để tâm một người phụ nữ.

Bộ Tây Quy nghe không cho là đúng, thuận tay click mở hình ảnh trong điện thoại.

Khoảnh khắc click, ánh mắt lóe lên, xoay mạnh người nhìn thi thể đằng sau mình.

Sau khi nâng điện thoại để xác định cẩn thận người phụ nữ và thi thể trong bức ảnh, Bộ Tây Quy có thể khẳng định, người phụ nữ bốn người Minh Trai Chi điên cuồng tìm kiếm, hôm trước vừa mới bị anh gϊếŧ chết làm thành tượng xác chết.

Cuộc gọi báo cáo với thuộc hạ còn chưa kết thúc: "Ngoài ra, sáng nay Văn Phong Lãnh xuất quan, trước mặt mọi người tuyên bố đệ tử chính thống của hắn tên là Cù Đông Hướng, hiện tại Cử Quốc xôn xao đều đang nghe ngóng lai lịch của Cù Đông Hướng là gì."

Văn Phong Lãnh và cô! Là đệ tử chính thống?

Bộ Tây Quy cảm thấy thần hồn đều đang run rẩy, chính là từ sâu trong tâm hồn run run. Trong khoảng thời gian ngắn anh không biết làm sao để tiêu hóa tin tức nghe được.

Anh chậm rãi đi ra tầng hầm, đến phòng sách, khép lại cửa phòng tối, dự định uống một chén rượu sắp xếp lại suy nghĩ.

"Anh có phải là người có duyên mà Văn Phong Lãnh nói không?" Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của người phụ nữ, gần như đồng thời, tay trái Bộ Tây Quy nhắm vào súng, động tác nhanh đến kinh người.

Người phụ nữ bị ngắm là một người khác có bộ dáng giống với tượng, dưới ánh nắng chiếu xuống tựa hồ có chút hư ảo.

Bộ Tây Quy chấn kinh rồi, anh đang đối mặt với người phụ nữ giống hệt thi thể dưới tầng, không thể nói lên lời.

"Anh đừng sợ, tôi chỉ là một hồn phách mà thôi, buổi tối hôm trước tôi đột nhiên bị người ta gϊếŧ hại, ngay cả người gϊếŧ tôi cũng không biết là ai. Anh biết Văn Phong Lãnh sao? Hẳn là mọi người ở quốc gia này đều nghe qua hắn đi, Văn tiền bối bảo vệ hồn phách của tôi, nói với tôi chỉ cần tìm được người có duyên là có thể sống lại. Tôi đã tìm hai ngày, vừa rồi đến đây, cảm giác được một sức hấp dẫn không thể giải thích được nên tiến vào xem." Cù Đông Hướng nhẹ giọng giải thích, hai tay khẩn trương mà lắc lư, vẻ mặt như vừa cẩn thận lại mang theo bất lực.

Bộ Tây Quy không trả lời, trong đầu anh đang chạy với tốc độ cao. Anh có khuôn mặt đẹp như tạc, tay dài chân dài, mặc vest có vẻ khí chất đặc biệt xuất sắc và nổi bật. Quanh năm mang theo nụ cười, vẻ ngoài hiền lành, không hề thể hiện một mặt tàn nhẫn của anh ta.

Mắt thấy người đàn ông không lên tiếng, ánh mắt Cù Đông Hướng hiện lên vẻ van xin ngữ khí mang theo khẩn cầu nói: "Tôi là bị người khác gϊếŧ chết. Văn tiền bối nói chỉ cần tôi có thể tìm được người có duyên giúp tôi cùng nhau tìm được thi thể bị gϊếŧ hại của tôi và kẻ gϊếŧ người thì trong vòng mười lăm ngày tôi còn có thể sống lại. Vừa rồi rõ ràng tôi cảm thấy được anh có lực hấp dẫn mạnh mẽ. Không biết anh có nguyện ý giúp tôi không! Tôi thề, mặc dù tôi là hồn ma nhưng tuyệt đối sẽ không hại người."

Tìm thi thể của mình và hung thủ! Lực hấp dẫn không thể giải thích? Đương nhiên là có lực hấp dẫn —— nơi này có cả thi thể và hung thủ.

Bộ Tây Quy nở nụ cười, đối với ánh mắt cầu xin kia của hồn ma mỉm cười điềm tĩnh mà ấm áp, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không sợ hãi. Tôi bằng lòng giúp cô."

Một người phụ nữ mà anh yêu mến và đã gϊếŧ chết, một người phụ nữ mà bốn người Minh Trai Chi điên cuồng tìm kiếm, một người có thể khiến cho Văn Phong Lãnh ra tay trợ giúp, thu nhận làm đệ tử chính thống, khiến anh vô cùng phấn khích.

Anh còn chưa tìm cách làm sao để chơi trò chơi này, nhưng lúc này anh sẽ giữ lại cô gái dễ thương này.

Cù Đông Hướng nghe thấy câu trả lời của Bộ Tây Quy cũng cười, cười đến vẻ mặt yên tâm và ngây thơ.

Nội tâm lại hung hăng mắng chửi: "Tiểu bụi đời (*1)! Tương lai lão nương cho ngươi biết cái gì gọi là hoạt sắc sinh hương!"

(*1) tiểu bụi đời: một câu chửi thề.

Một vở kịch băng luyến chỉ mới bắt đầu.