Chương 18: Lần đầu tiên lật xe 1

Editor: Dĩm

Hai ngày sau, Sanh Điều không dám ăn cơm.

Cho đến khi sau đó dạ dày của anh trống rỗng, nôn đến tất cả dịch mật đều đi ra. Tiến độ quay phim bị trì hoãn nghiêm trọng, đạo diễn ở đoàn phim cả ngày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, còn thiếu nước mắng thẳng mặt Sanh Điều.

Cù Đông Hướng cảm thấy thời cơ chín muồi, buổi tối mang theo một bát cháo trắng, gõ cửa phòng Sanh Điều.

Sanh Điều mở cửa nhìn thấy bát cháo trắng của Cù Đông Hướng, biểu cảm phức tạp.

Trầm mặc nửa ngày, nhường ra không gian, nói: "Vào đi."

Vào phòng, Cù Đông Hướng đặt bát cháo lên bàn, nhẹ giọng nói: "Anh ăn trước đi, mấy ngày nay nôn nhiều quá."

Sanh Điều ngồi ở trên ghế phía không hé răng, hai ngày nay mỗi khi anh muốn nôn, Cù Đông Hướng đều nhanh nhẹn mà né tránh. Anh nhìn ra được nữ nhân trước mắt này thân thủ bất phàm tính cách cũng không giống như người trong giới. Anh đối với cô rất tò mò.

"Thân thủ của cô quả thực không tồi."

"Trước kia khi diễn phim hành động, có mời võ sư chuyên nghiệp về dạy." Cù Đông Hướng cũng chọn ghế cách xa Sanh Điều ngồi xuống, cười đến không chê vào đâu được.

"Võ sư lại có khả năng mạnh như vậy." Sanh Điều giật giật khóe miệng, tất nhiên không tin lý do thoái thác của Cù Đông Hướng nhưng cũng lười truy cứu, nói tiếp: "Cô cũng thấy đấy, bộ phim này vừa lúc thân thể tôi không khỏe, thật sự không đóng được."

"Anh —— có phải ghét phụ nữ không?"

Biểu cảm Sanh Điều trầm xuống, cảnh giác nhìn Cù Đông Hướng. Ban đầu anh hoài nghi Cù Đông Hướng biết được cái gì, lúc này cô hỏi như vậy càng tăng thêm hoài nghi của anh.

"Lần này không có chuyện. Chỉ đơn giản là không thoải mái."

"Ồ. Tôi vốn muốn nói nếu anh ghét phụ nữ thì bộ phim này không cần quay nữa. Nếu thân thể không tốt, chăm sóc một thời gian rồi chúng ta lại tiếp tục quay." Cù Đông Hướng vừa dứt lời nhìn đến biểu cảm của Sanh Điều ngồi đối diện nháy mắt thay đổi, trong lòng bị bộ dáng ngốc nghếch của anh làm bật cười.

Sanh Điều không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, tránh đi ánh mắt đa tình của Cù Đông Hướng nói: "Việc tôi nghỉ ngơi có thể làm chậm tiến độ, tôi cảm thấy nên thay đổi người thích hợp, tôi có thể giới thiệu cho."

"Nhưng tiền vi phạm hợp đồng ——" Cù Đông Hướng giống như khó xử nói.

"Không phải vừa rồi cô nói tôi không thích phụ nữ là không cần quay nữa sao?" Sanh Điều kinh ngạc đến không tự giác nhảy vào hố.

"Ha ha." Cù Đông Hướng bị Sanh Điều đùa đến mức nhịn không được cười thành tiếng, mang theo ý cười bổ sung: "Nhưng tôi cũng chưa nói là không vi phạm hợp đồng."

"Cô là đang đùa giỡn tôi?" Sanh Điều nghe hiểu trừng mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt.

"Thực ra không thích phụ nữ cũng không phải bệnh gì nặng. Tôi cũng ghét ăn nấm, vừa nếm đã muốn nôn. Người sẽ có sinh lý hoặc tâm lý bài xích cũng là điều bình thường. Không có sự phân biệt nào." Cù Đông Hướng thu lại biểu cảm giọng điệu thành khẩn khuyên Sanh Điều.

Thực ra cô có xem qua nguyên nhân Sanh Điều ghét phụ nữ, gia cảnh Sanh Điều không tồi, coi như là coi như là phú nhị đại. Khi còn nhỏ bị hầu gái trong nhà và tài xế thông đồng bắt cóc, lúc bị trói cô hầu gái trông chừng anh thấy anh hồng hào như ngọc liền nổi sắc tâm, vừa hôn anh vừa sờ, còn dâʍ ɭσạи tiểu kê kê không phát dục của anh. Bởi vì Sanh Điều tuổi nhỏ, sau khi bị trói vừa sợ hãi vừa thẹn thùng nhục nhã, từ đó mới xuất hiện tâm bệnh.

Sau khi lớn lên, ỷ vào gia cảnh tốt, bản thân có lại càng không chịu nhìn thẳng vào bệnh tâm lý của mình nên trở ngại mới chậm chạp không trị liệu ổn thỏa. Cù Đông Hướng dùng thủ đoạn như vậy đơn giản chỉ là kí©h thí©ɧ Sanh Điều khiến anh không thể không đối mặt với khuyết điểm của mình, coi trọng vấn đề tâm lý của mình. Tâm bệnh là phải tự mình chú trọng mới tốt, hơn nữa hiệu quả là dựng sào thấy bóng (*1), lập tức chuyển biến tốt hơn.

(*1) dựng sào thấy bóng: dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng.

Một lần nữa Sanh Điều đánh giá Cù Đông Hướng đang ngồi phía xa. Ánh mắt Cù Đông Hướng cũng không tránh né, rất tự nhiên mà nhìn lại anh, đôi mắt đen tuyền dưới ngọn đèn giống như viên ngọc ánh lên. Ngũ quan của cô không tinh tế, cùng lắm xem như là thanh tú, nhưng giờ phút này Sanh Điều nhìn cô cảm thấy đặc biệt thuận mắt, khí chất hoàn toàn sẵn có. Cô nói chuyện rất trực tiếp, biểu cảm cũng rất vô tư, trong khoảng thời gian ngắn Cù Đông Hướng quả thật giống như một vệt roi mềm mại mà đóng dấu trên ngực anh.

"Tôi đúng là có chút tâm bệnh, mấy ngày nay tôi không phải là nhằm vào cô, hy vọng cô có thể hiểu được. Nhưng tật xấu này đã lâu nên nhất thời sẽ không khá hơn được." Sanh Điều cụp mắt.

"Tôi biết mà. Cho nên nếu không chúng ta thử làm một bộ phim lãng mạn xem sao?"

Sanh Điều giương mắt, khó tin mà nhìn Cù Đông Hướng đang cười với anh.

"Nhìn tôi làm gì chứ? Trên tay biên tập viên còn có hai kịch bản. Đạo diễn cũng biết quá trình quay phim có thể sẽ đổi lại. Anh không biết sao?"

"Tôi —— Tôi ngay cả ký tên còn không thể nào." Vẻ mặt Sanh Điều kinh ngạc, trừng mắt nhìn vẫn chưa tiêu hóa được tin tức mới đến.

Cù Đông Hướng che miệng cười tiếp tục lừa dối Sanh Điều: "Ký tên của anh mà anh còn quên, còn nói với nhà đầu tư là thân thể anh không thoải mái sợ chậm trễ bấm máy nên mới có hai bộ dự án thôi."

Sanh Điều đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tin toàn bộ lời Cù Đông Hướng nói, nhưng tiếng cười Cù Đông Hướng thanh thúy, hảo ý của cô anh cũng có thể cảm nhận được.

Sanh Điều chủ động kéo ghế dựa dịch lại gần Cù Đông Hướng, Cù Đông Hướng thấy thế cũng kéo ghế dịch sang bên Sanh Điều, khoảng cách hai người nháy mắt kéo gần lại không ít. Sanh Điều còn tinh nghịch mà móc nghéo tay với Cù Đông Hướng, ra hiệu cho cô dựa vào gần hơn, sau đó dán sát vào lỗ tai Cù Đông Hướng nói: "Bí mật nói với cô điều này, quả thật tôi cũng không ghét cô từ khi bắt đầu diễn cảnh ôm hôn ấy."

Cù Đông Hướng bắt chước theo, cũng kề tai với Sanh Điều nói nhỏ: "Tôi cũng nói cho anh một bí mật, tôi đã sớm biết rồi." Nói xong còn dùng tay ra hiệu giữ bí mật với Sanh Điều đang trừng mắt.

Hệ thống trong đầu trong đầu vui mừng mà hô: "Kí chủ, độ hảo cảm của Sanh Điều đã đạt đến con số 0."

Cù Đông Hướng hừ một tiếng từ phòng Sanh Điều đi ra, cô đắc ý, cảm thấy tất cả đều rất tốt đẹp. Mặc dù Sanh Điều yêu mình không nhiều nhưng có thể trừ đi ác cảm của Sanh Điều thì nói đến chuyện nam nữ yêu đương bình thường Cù Đông Hướng vẫn rất có tự tin, dù sao xét trong số mười sáu người này thì Sanh Điều là người bình thường nhất.

Ngày hôm sau Cù Đông Hướng còn dậy rất sớm, vô cùng đắc chí đi ăn sáng rồi đến phim trường. Ngày hôm qua trước khi đi tìm Sanh Điều cũng đã để hệ thống nhập clip kịch bản đã được sửa vào trong đầu đạo diễn và biên kịch. Thời điểm cô đặt ra tình tiết này đã muốn phát triển nó, hiện giờ xem ra tất cả đều rất thuận lợi.

Sanh Điều cũng đến rất sớm, tinh thần thoải mái dễ chịu, người còn chưa đến đã vẫy tay gọi Cù Đông Hướng: "Đông Hướng —— chào."

Cù Đông Hướng nghe thấy tiếng thì mỉm cười quay đầu, khi ánh mắt nhìn đến phía sau Sanh Điều, ánh mắt chợt nhíu chặt, há mồm muốn la lên lại bị kinh hách chặn lại ở cổ họng.

Một tiếng súng vang lên, Sanh Điều theo tiếng mà ngã xuống đất.

Phía sau Sanh Điều là Địch An tóc ngắn màu xanh lam, hơi thở xơ xác tiêu điều cầm súng.

Cù Đông Hướng lúc đó cảm thấy đầu vang lên ong ong, lỗ tai cũng vang lên ong ong, cả người choáng váng, nhất thời không biết nên lấy vẻ mặt nào đối diện với Địch An.

Địch lão đại, người không nói lời ngoan độc mà quả nhiên ra tay gϊếŧ người.

Lúc Cù Đông Hướng bị Địch An ôm trong lòng mới chậm rãi phục hồi tinh thần, âm thanh ở trong đầu không ngừng vang lên.

"Kí chủ. Chúc mừng cô. Độ hảo cảm của Địch An đã đạt đến 35."

"Kí chủ, mời chú ý! Đối tượng công lược Sanh Điều tử vong! Đối tượng công lược Sanh Điều tử vong! Công lược thất bại!

PS: Kỳ nghỉ dài hạn của Cù Đông Hướng chấm dứt, quả thật ngay từ đầu cũng không nghĩ tới sẽ quét Sanh Điều như vậy, thật nhàm chán. Haha —— chủ yếu mặt sau là muốn quét đại biếи ŧɦái Nhị tổ băng luyến để mọi người thở gấp một hơi. Ngay lập tức xe lửa đi lên!!