Chương 17: Ngôi sao đam mỹ 4

Editor: Dĩm

Gần đây Địch An làm hai việc.

Việc đầu tiên là tìm ngày máy hỏi về việc đàn ông chứng minh bản thân trên giường như thế nào.

Người máy tìm cho anh một đống cuộn phim. Các loại kiểu, mập ốm cao thấp, các vị trí cơ thể, các tư thế.

Địch An nhìn một ngày, thờ ơ, dưới thân nửa điểm phản ứng cũng không có.

Đến tối, Địch An ở trong mơ tình cảm mãnh liệt mênh mông, anh đem các loại tư thế đã thấy ban ngày đều dùng trên người Cù Đông Hướng, anh cảm thấy được nửa người dưới cứng như sắt, trong giấc mơ anh đem Cù Đông Hướng lăn qua lộn lại. Dươиɠ ѵậŧ ban ngày không hề phản ứng, bây giờ tinh thần phấn chấn hùng hổ.

Buổi sáng lúc rời giường Địch An còn cảm thấy chưa đã thèm, hận không thể đem Cù Đông Hướng trong mơ ra để chứng minh phong thái mạnh mẽ của mình.

Sau khi làm xong việc đầu tiên, việc tìm kiếm Cù Đông Hướng vẫn như trước không thấy thuộc hạ hồi âm. Đã đến ngày thứ tư, lần đầu tiên Địch An cảm thấy thuộc hạ rất vô dụng, mặc dù ba người kia cũng không có tin tức của Cù Đông Hướng, nhưng anh vẫn cảm thấy năng suất rất thấp vì thế anh quyết định tự mình đi tìm.

Trước khi xuất phát, anh tìm đến chuyên gia tạo mẫu tóc nói tóc nên đổi kiểu mới, đổi thành màu xanh.

Sắc mặt nhà tạo mẫu tóc khó coi, nhuộm thành màu xanh?

Mặc dù khí chất Địch An xuất chúng, màu da trắng nõn nhuộm thành màu xanh sẽ rất bắt mắt. Vấn đề là —— đây là Địch thiếu gia không biết màu xanh có hàm nghĩa gì sao? Màu xanh ở quốc gia này có ý nghĩa tương đối giống nữ nhân đội cho mình cái nón xanh mướt.

"Cái này Địch thiếu —— nhuộm màu xanh này có phải không tốt lắm?"

Địch An nhìn thoáng qua nhà tạo mẫu tóc, ánh mắt lạnh lùng.

Nhà tạo mẫu tóc hiểu rằng, không nghi ngờ rằng phải nhuộm, ông thầm thở dài bắt đầu nhuộm. Nhà tạo mẫu tóc nghĩ rằng Địch An không biết ý nghĩa của màu xanh, thực chất Địch An tất nhiên biết.

Anh cũng không quan tâm ánh nhìn của người khác, anh không giỏi trong lời nói, đành nhuộm để Cù Đông Hướng xem, muốn cho cô biết là cô đã sai trước.

Địch An ở nơi đó lăn lộn, mấy ngày nay Hoành Nhạc Thanh vẫn luôn nấu ăn.

Mỗi lần anh có việc gì phải suy nghĩ liền đi nấu ăn. Từng món một, bát đĩa cứ cháy khét lẹt, dù có nấu chín cũng không ăn nổi một miếng, cứ thế vứt đi, lại tiếp tục cháy cho đến khi anh hiểu ra sự việc.

Lúc ở trong bếp bốn ngày đã nấu đến bảy mươi tám món ăn, đúng lúc này thuộc hạ nội báo nói Văn Phong Lãnh xuất quan, vừa xuất quan đã tuyên bố Cù Đông Hướng là đệ tử đích truyền của hắn, Cử Quốc xôn xao.

Hoành Nhạc Thanh dừng việc đang làm, tắt lửa và ném con cá trên đĩa vào thùng rác.

Văn Phong Lãnh tuyên bố như vậy rốt cuộc đã giải thích điều nghi hoặc xoay quanh đầu anh mấy ngày nay.

Ngày đó Cù Đông Hướng là cố ý. Yêu cầu kia, lời thề kia, anh vẫn nghĩ nhưng không hiểu, câu hỏi mà anh chưa bao giờ hiểu được, chỉ cần có tiền đề thì hành động của Cù Đông Hướng sẽ được giải thích.

Đó là người phụ nữ có thể biết trước những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Trong mắt Hoành Nhạc Thanh hiện lên sự nghiền ngẫm, lần đầu tiên cảm thấy được nữ nhân Cù Đông Hướng đặc biệt thú vị. Cô có khả năng biết rất nhiều, thậm chí biết toàn bộ, một người tuyệt diệu như vậy làm sao không giành trước được trong tay.

Cù Đông Hướng còn không biết bản thân đã lộ tẩy, vẫn như cũ vui vẻ khi kéo lại mối quan hệ với Sanh Điều.

Ngày đó Sanh Điều nôn ra người Cù Đông Hướng sau đó cảm thấy áy náy. Ngoài dự đoán, sau đó Cù Đông Hướng cũng không tìm anh tính sổ khóc sướt mướt, ngược lại tìm riêng anh an ủi không cần sốt ruột.

Sanh Điều nghi ngờ Cù Đông Hướng dường như biết được cái gì.

Việc Sanh Điều ghét phụ nữ cũng chỉ có người đại diện biết, bình thường anh che giấu rất tốt dường như sẽ không nhận thấy được, cùng lắm cũng chỉ cho rằng anh giữ mình trong sạch tránh dính tai tiếng.

Hôm nay quay cảnh nam chính dẫn nữ chính ra ngoài nghiên cứu, kết quả xe bị hỏng trên núi, nam chính lại phát tác, kết quả lôi kéo nữ chính bạch bạch vài lần trong hang động.

Vui chơi ngoài trời. Lần này Sanh Điều vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ là đem băng dính trong suốt quấn bọc lấy hạ thân. Đạo diễn yêu cầu quay anh khỏa thân phía sau, lần này anh không thể che được nữa.

Sáng nay trợ lý mang bánh mì hành, Sanh Điều cắn một miếng rồi dừng lại, chạy nhanh nhổ ra, súc miệng lại. Anh vẫn nên không ăn bất cứ thứ gì là tốt, đến lúc muốn nôn có lẽ còn có thể nhịn xuống.

Các hang động trên núi đã được làm sạch từ trước, tất cả nhân viên đã sắp xếp xong, Cù Đông Hướng thay trang phục chuyên nghiệp. Bên trong là thắt lưng màu da được đặt làm riêng. Khi quay, Cù Đông Hướng cởϊ áσ khoác và có thể che nó khi quay phim dài.

Thực ra Cù Đông Hướng cũng không quan tâm việc hở vòng ba, dù sao khi mặc Bikini ở bãi biển cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng cô không để bụng, sợ Sanh Điều không thể chịu đựng được, nếu nôn ra mặt cô, cô cũng không chịu đựng được.

Sau khi bắt đầu quay, tình hình Sanh Điều không tồi, hai ngày này có lẽ đạo diễn sợ Cù Đông Hướng xấu hổ, cũng không quay cảnh thân mật tiếp, đều là thời kỳ vai nam nữ chính cầm tay, ôm nhau linh tinh. Bởi vì trong lòng Sanh Điều áy náy nên thái độ với Cù Đông Hướng dịu đi vài phần, cảnh quay cầm tay ôm nhau vào hai ngày sai ít nhiều có chút thích ứng.

"Tụng Hồng Hiên, tên cầm thú này ban ngày ban mặt động dục. Anh buông tôi ra ——" Cù Đông Hướng khá giỏi khi đóng vai tiểu bạch thỏ bị cưỡng bức, vẻ mặt cô phẫn uất tay chân đấm đá với người đàn ông đang lôi kéo cô.

"Câm miệng! Đồ đàn bà, cô là để tôi trút bỏ du͙© vọиɠ, tôi sẽ thao cô bất cứ khi nào tôi muốn, cô vẫn nên giữ sức lực để chút nữa kêu đi." Sắc mặt Tụng Hồng Hiên ửng hồng, hai mắt đỏ đậm, hai tay túm chặt người phụ nữ vào trong lòng ra sức lôi kéo cô vào trong hang.

"Buông tay —— a!" Cù Đông Hướng ra sức diễn, cô còn ngẫu hứng cho thêm một tình tiết nhỏ cắn vào cánh tay hung tợn của Sanh Điều.

Sanh Điều phối hợp, anh kêu lên một tiếng đau đớn, một tay kẹp chặt cằm Cù Đông Hướng, tiếp tục lời thoại: “Cô lại dám cắn tôi. Cô nhớ kỹ, đây là nhà các cô thiếu tôi. Dược nhà cô làm hại tôi thảm như vậy, cô tới cấp thuốc cho tôi không phải là điều đương nhiên sao?” Nói xong còn ác ý dùng nửa người dưới hướng về phía trước chọc chọc.

Cù Đông Hướng rất nhạy cảm cảm nhận được sự cứng ngắc trong ánh mắt Sanh Điều, cô phản ứng nhanh, lập tức dùng một tay che miệng Sanh Điều lại, một tay kháng cự đẩy ngực anh, biểu cảm giống như sợ hãi kêu lên: "Khốn nạn, anh đừng tới gần tôi."

Vừa rồi trong nháy mắt kia Sanh Điều rất muốn nôn, miệng lại bị một bàn tay che kín. Tay che miệng anh rất khô ráo ấm áp, một đôi tay thon dài có lực mỗi một cái đều có đường cong, một đôi tay rất đẹp. Lực chú ý bị tay Cù Đông Hướng phân tán, cảm giác muốn nôn cũng tan chút ít. Đạo diễn cũng không kêu ca, mô tả phê duyệt hành động của Cù Đông Hướng. Anh thuận thế mà làm, bắt lấy Cù Đông Hướng kéo áo khoác của cô ra.

Thắt lưng màu da bên trong bởi vì chịu một lực mạnh theo áo khoác cùng nhau bị kéo xuống một nửa, áo ngực lộ ra hơn phân nửa, áo ngực bọc lấy thịt hoa trắng kia đập vào mắt Sanh Điều.

Nhịn không được!

Yết hầu Sanh Điều vừa động, còn không kịp phản ứng đã bị một cước của Cù Đông Hướng vẫn luôn quan sát anh, đánh ngã chổng vó, mất hết hình tượng.

Chất lỏng đã ở yết hầu sau đó cũng nôn ra và rơi xuống mặt Sanh Điều.

Cù Đông Hướng lui về phía sau hai bước, xoa xoa cái mũi, vẻ mặt đồng tình với Sanh Điều đang trên mặt đất nói: "Cũng không có thể mỗi lần đều nôn trên người tôi được."

Hệ thống trong đầu không ngừng vang lên: "Kí chủ, độ hảo cảm của Sanh Điều lại trở về -250 một lần nữa. Lúc trước vất vả lắm mới tăng được 80."

Cù Đông Hướng tức giận trợn trắng mắt, đàn ông mà nhỏ mọn như vậy, mình tự nôn lên người mình lại còn trừ độ hảo cảm của cô.