Chương 33

Hôm nay cả đoàn sẽ thực hiện cảnh quay ngoài trời, không khí bây giờ khá nóng bức, nắng chiếu rát cả người. Trí Tú ngồi ở một góc nhìn Trân Ni liên tục đứng ngoài nắng thực hiện đi thực hiện lại các cảnh quay mà lo lắng. Nhìn những giọt mồ hôi rơi lấm tấm trên người cô, chiếc má bánh bao cũng ửng đỏ. Trí Tú liền nhiu mày, nhưng chỉ biết im lặng quan sát vì hôm nay nhϊếp ảnh Trần là người chụp chính. Cô không có quyền can thiệp vào.

Vừa nghe nhϊếp ảnh Trần hô lên một tiếng dừng, tất cả mọi người đều ngưng lại. Quản lý chạy về phía Trân Ni đưa ô che nắng cho cô, Trân Ni nắm chiếc váy rồi di chuyển về phía ghế ngồi.

"Trân Ni, đợi anh đi lấy nước" - Quản lý nói xong thì rời đi.

"À, Nini. Em muốn ăn gì? Anh sẽ nhờ người đi mua" - Quản lý đi được một đoạn thì xoay người hỏi Trân Ni.

"Ừmmm... em muốn ăn mì lạnh"

"Mì lạnh sao? Để anh nhờ họ đi tìm mua nha. Em đợi một chút nhé"

Quản lý nói xong thì chạy đi. Trân Ni gật gật đầu rồi ngã người dựa vào ghế, nắng gắt làm cô bị say mất rồi. Trí Tú ở một bên cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, từ từ đi lại gần Trân Ni, tay cầm một chai nước ép cam vẫn còn lạnh và thêm một chiếc khăn bông lạnh. Trân Ni vẫn còn say nắng, đang nhắm mắt thì cảm giác lành lạnh trên má mình, cô liền mở mắt. Thấy Trí Tú đang khom người dùng khăn lau những giọt mồ hôi trên mặt cô.

"Cám ơn, Tú"

"Không có gì"

Trí Tú vừa thấy Trân Ni ti hí mắt đã dừng lại, nhét chai nước cam và khăn bông vào tay cô. Đứng thẳng dậy quay đi. Trân Ni bĩu môi nhìn theo bóng Trí Tú rời đi khỏi phim trường. Cái kiểu quan tâm này làm cô thật khó chịu, Trân Ni thở dài một hơi, vặn nắp chai nước tu một hơi.

"Nhϊếp ảnh Trần, tôi ra ngoài có chút việc sẽ về ngay" - Trí Tú đi lại gần nhϊếp ảnh Trần, nói nhỏ vào tai anh.

"Được" - Nhϊếp ảnh Trần gật đầu, sau đó quăng chìa khoá xe cho Trí Tú.

Trí Tú vỗ vỗ vào vai nhϊếp ảnh Trần, cầm chìa khoá xe hướng về bãi xe ô tô.

Cô gái tóc ngắn vừa thấy Trí Tú rời đi, liền cầm máy ảnh lên chụp liên tục. Sau đó thì gửi lại cho người bên kia báo cáo tin tức.

Vì lần đầu tiên đến Thái Lan, mà lại đến một vùng ngoại ô thành phố nên Trí Tú không biết đường đi, may mắn hỏi người dân họ cũng chỉ cho đường vào thành phố. Từ resort vào thành phố mất 45 phút đi xe, khá là xa. Trí Tú nhìn lên bản đồ định vị quán ăn Hàn Quốc.

Trí Tú vào bên trong, chọn món mì lạnh kèm thêm một phần mandu và phần cơm chiên kimchi mà Trân Ni rất thích. Xong xuôi thì đợi nhà hàng làm món ăn. Vừa đúng lúc điện thoại Trí Tú đổ chuông, Trí Tú nhiu mày, nhìn một hàng dài số điện thoại mà cô không muốn nghe trên màn hình. Trí Tú chắt lưỡi, đành bắt máy.

"Tịnh Kỳ...."

"Chị nghe nói em đã về Hàn Quốc?" - Tịnh Kỳ lên tiếng hỏi.

"Vâng, em về được 1 tháng rồi" - Trí Tú trả lời

"Ở Mỹ có gì không tốt mà em lại chọn về Hàn?"

"Em muốn được ở gần bố" - Trí Tú như một chiếc máy, trả lời câu hỏi của Tịnh Kỳ.

"Tú, chị không muốn phải nhắc em thêm về vấn đề này nữa. Nhưng đừng hy vọng trở về đó để gặp lại con bé kia. Em thừa biết chị và bố không đồng ý chuyện này" - Tịnh Kỳ không vòng vo, lên tiếng đe doạ.

Trí Tú nhếch môi cười, vậy là Tịnh Kỳ vẫn chưa biết chuyện người bên cạnh bố hiện tại là Trân Ni à? Đúng rồi, ngày đám cưới của hai người, không có lấy một tấm hình thì làm gì mà Tịnh Kỳ biết được. Chỉ biết rằng bố đang trong một mối quan hệ với một cô gái trẻ. Đúng là thật trớ trêu.

"Chị đừng lo. Em không cần phải tìm em ấy..." - Trí Tú bỏ lửng câu nói, tắt máy ngay không để Tịnh Kỳ nói thêm câu gì.

Trí Tú cô không cần phải đi xa xôi tìm Trân Ni, vì em ấy đang ở cùng một chỗ với cô đây, chỉ là dưới một danh phận khác. Trí Tú nhét điện thoại vào lại túi quần, nhận túi thức ăn từ nhân viên rồi quay trở về xe, về lại resort.

"Nhϊếp ảnh Trần, tôi nghe đây" - Trí Tú nhấp nút nghe máy

"Trí Tú, mau về resort. Trân Ni không may bị ngã xuống hồ bơi..."

Trí Tú vừa nghe xong thì quăng điện thoại một bên, đạp chân ga phóng nhanh trên đường cao tốc, mặc cho đường hiện tại đang đông xe, Trí Tú lách xe, đạp chân ga.

"Trân Ni à, em không sao chứ?" - Quản lý lo lắng thấm thấm nước trên má Trân Ni.

"Mau đi bệnh viện đi, được không?" - Quản lý nói như mếu, liên tục vắt khăn ấm đặt lên trán Trân Ni.

"Em không đi..." - Trân Ni lí nhí, người run lên bần bật.

Bác sĩ bảo căn bệnh ho ra máu của Trân Ni đang từ từ chuyển biến xấu, nếu như từ lúc đầu cô ngoan ngoãn điều trị chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến sức khoẻ như bây giờ. Trân Ni cô, cứng đầu đến mức ai khuyên cũng không nghe. Lao đầu vào công việc như một con thiêu thân, ép bản thân mình đến mức phải lao lực mà sinh bệnh. Để cuối cùng cô nhận được là gì? Kết quả có như cô mong đợi không?

Dù có là kết quả tệ nhất, nhưng miễn là có cơ hội được ở cùng chị, với em, đó chính là thành công.