Chương 14

Trân Ni leo xuống giường, Trí Tú lòng có chút hoảng. Thật sự không biết tiếp theo Trân Ni sẽ định làm gì đây. Trí Tú giật mình khi Trân Ni nắm lấy chân cô, giang rộng hai chân ra, khoá chặt bằng còng sắt. Trí Tú vùng vằng, chân đạp mạnh khiến còng sắt bị đè vào cổ chân đến phát đau.

"Trân Ni... đừng để tôi thoát ra ngoài"

"Con mẹ nó, tôi mà thoát ra..."

"Là em chết chắc" - Trí Tú nghiến răng, đạp thùm thụp xuống giường.

Lần đầu tiên Kim Trí Tú cô bị người khác trói kiểu này, đã vậy còn bịt mắt cô lại. Cô mà thoát ra được, cô không thao chết Trân Ni, cô sẽ đổi họ. Trân Ni nghe Trí Tú hâm doạ như thế vẫn không chùn bước, đi đến bên cạnh Trí Tú, đặt ngón tay lên môi Trí Tú, vờn trên môi cô.

"Em thật sự muốn thấy chị điên loạn"

"Kim Trí Tú, đã bao giờ chị hiểu được cảm giác bị người khác hành hạ về thể xác và tinh thần chưa?" - Trân Ni hơi đau lòng, cô muốn Trí Tú phải chịu đựng cảm giác của cô. Cảm giác đau đớn như dần gϊếŧ chết cô từng ngày một.

Trân Ni dứt câu, đẩy ngón tay mình vào khoang miệng Trí Tú, mặc cho Trí Tú nghiến răng cắn lên ngón tay cô. Trân Ni kéo miệng Trí Tú há to, nhét vào viên châu bằng sắt lạnh ngắt. Trí Tú nuốt khan, viên châu to làm miệng cô không khép lại được. Sau đó Trân Ni khoá sợi dây châu phía sau đầu Trí Tú.

Trí Tú tức giận, ú ớ trong miệng.

Trân Ni bỏ mặc lời kêu gào của Trí Tú, kéo trong hộc tủ lấy ra một chiếc kéo sắt nhỏ. Từ bên dưới di chuyển chiếc kéo cắt vào chiếc đầm ngủ của Trí Tú, chầm chậm lên dần. Trí Tú cảm nhận được hơi kéo lạnh ngắt chạm vào da thịt mình, đầu kéo nhọn hoắc di chuyển lên cơ thể cô, Trí Tú căng cứng cơ thể, máu trong người chạy rần rần. Tiếng kéo cắt kêu lên rột rột khiến cô lạnh cả sống lưng.

"Trí Tú... nói em nghe. Chị cảm thấy thế nào?"

"Sợ hãi? Hoang mang?" - Trân Ni nói, đây là cảm giác của cô từng ngày thiếu vắng Trí Tú. Là cảm giác của cô khi phải ở cạnh Kim Trí Tuấn. Trí Tú cô, hiểu chứ?

Trí Tú nhiu mày, thật sự trong lòng cô rất khó chịu. Giống như sắp phát điên. Trí Tú ưỡn cong người, nghiến răng rêи ɾỉ.

"Trân... Ni..." - Trí Tú khó khăn nói

"Thả... tôi... ra"

"Vẫn còn mà. Một chút nữa" - Trân Ni ghé môi lên tai Trí Tú, cắn lên vành tai cô. Răng day day lên rái tai Trí Tú. Trí Tú liền rùng mình một cái.

Trân Ni cắt xong chiếc đầm ngủ, liền kéo mạnh nó ra khỏi người Trí Tú. Hai khoảng vun tròn lúc này không có áo bra che chắn, đỉnh hoa tâm hồng hào tròn trịa. Trân Ni áp sát môi mình, mυ"ŧ một cái lêи đỉиɦ hoa tâm cô.

"Ưmmmm~" - Trí Tú cong chân, ưỡn lưng, rêи ɾỉ.

Trân Ni nhếch môi, ngồi dậy. Cầm lấy ly rượu vang đỏ được đặt bên giường, nhấp một ngụm lớn. Vị rượu đắng chát tan trên đầu lưỡi, hương thơm còn đọng lại nơi cuốn họng. Trân Ni liếʍ môi, xoay sang lấy một viên đá nhỏ cho vào miệng mình, rồi cầm ly rượu lên đổ từ từ lên người Trí Tú. Trí Tú thở mạnh, rượu lạnh thấm vào da thịt cô, Trí Tú run rẩy.

Trân Ni đẩy viên đá ngậm ở môi. Hạ thân mình thấp xuống, hai tay chống hai bên, áp môi lên cơ thể Trí Tú. Liếʍ lấy từng giọt rượu trên người cô, đá lạnh hoà cùng rượu vang, thêm mùi vị cơ thể Trí Tú ngọt ngào. Thật khiến người ta mê loạn. Trân Ni mυ"ŧ môi lên từng tấc da thịt Trí Tú, đôi môi mềm mại, rượu thanh mát cùng viên đá lạnh, Trí Tú cắn chặt răng mình. Chịu đựng sự kí©h thí©ɧ tột cùng này.

"Ahhhh~"

Trân Ni di chuyển đến nơi thiếu nữ thì dừng lại. Ngắm nhìn nơi đó vì sự kí©h thí©ɧ mà ướt đẫm. Trân Ni không kìm lòng được mà đặt lên đó một nụ hôn.

"Chị... sướиɠ đến vậy sao?"

"Chết... tiệt" - Trí Tú ngại ngùng, như bị người khác bắt quả tang.

Trân Ni nhấp thêm một ngụm rượu vang, giữ rượu vang trong khoang miệng mình một lúc, sau đó nhả từ từ xuống cô bé Trí Tú. Dòng rượu vang nóng hổi, càng làm cô bé cô đang nóng giờ đây càng nóng hơn, như lửa đốt. Trí Tú uốn cong người, cô khó chịu chết mất. Bên dưới cô như gào thét muốn được chăm sóc.

"Chị muốn sao? Trí Tú"

"Gọi tôi một tiếng mẹ đi" - Trân Ni thì thầm bên tai cô.

Trí Tú ú ớ. Trân Ni tháo hạt châu trên môi Trí Tú ra. Trí Tú nuốt khan, người cô đỏ ửng, hơi thở nhanh đến mức tưởng như l*иg ngực không cung cấp đủ không khí.

"Mommy..."

Trân Ni cắn môi. Chết tiệt Trí Tú chị sao lại quyến rũ như thế, đôi môi trái tim mấp máy, giọng nói thều thào. Trân Ni như muốn rụng rời. Không để cô gái của cô đợi chờ lâu, Trân Ni áp môi lên cô bé Trí Tú. Liếʍ nhẹ một đường lưỡi từ dưới lên, vị rượu vang hoà cùng mật ngọt. Trân Ni say mất thôi, say trong men rượu, say trong sự quyến rũ của Trí Tú.

"Aaaahhhh~"

"Nini... sướиɠ~"

Trí Tú cắn môi, rồi lại nhả ra. Từng cái va chạm của lưỡi Trân Ni lên cô bé cô đều sướиɠ đến tê dại. Trí Tú càng thêm kí©h thí©ɧ, bên dưới càng rỉ ra mật ngọt. Trân Ni hôn lên hai phiến thịt hồng, rồi ma sát lưỡi chạm vào tiểu hạt đậu.

"Nini~ sướиɠ~ thêm nữa đi"

"Aaaahhhh~"

"Con mẹ nó... Kim Trân Ni~"

"Tôi điên mất~"

"Ưmmmm~"