Chương 5: Tiểu hắc long

Gốc linh sam này lại mềm cứng không ăn, nhưng nghĩ đến Hư Vọng lão tổ đã phi thăng, lại vẫn có chút ôn hòa.

Lúc Hư Vọng lão tổ còn ở hạ giới, đã tốn công tốn sức dạy Linh Sam gϊếŧ người không nên chớp mắt, gϊếŧ một người là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ, nhân tộc có luân hồi, chết sớm đầu thai sớm, chưa biết chừng đời tiếp theo còn có thể đổi một cơ thể có linh căn tốt.

Đối với nàng mà nói cũng coi như có nửa ơn làm thầy.

Linh Sam cho rễ cây thô to rút về, nói thẳng:

"Các ngươi không được gây chuyện, ruộng thuốc của chúng ta ở đây."

Tộc trưởng Bạch Long khó khăn lắm mới hóa thành hình người, đôi sừng rồng run lên, vội hỏi bên cạnh:

"Còn có việc này? Đám lươn các ngươi làm ăn kiểu gì? Mau giải thích với lão tổ tông đi."

"Ruộng thuốc... là do Lăng Tiêu Các quản lý."

Một con rồng mập vừa run rẩy nói vừa phun máu.

Linh Sam không thèm nâng mí mắt lên:

"Lăng Tiêu Các là cái gì?"

Đám rồng đều hít một hơi, ào ào phụ họa:

"Chẳng là cái thá gì, chẳng là cái thá gì! Ruộng thuốc từ xưa đến nay đều do Vô Tướng Môn quản lý, là đám chúng con sơ sẩy, cao tuổi ngu si, xin lão tổ tông tha thứ, đừng so đo với chúng con."

Linh Sam gật đầu, cảm thấy thứ trước mắt coi như thức thời.

Xử lý xong việc, Linh Sam đang định đẹp đường về phủ.

Trong Hanh Cáp Cung, Không Không chân nhân và đồ đệ có đôi lông mày rậm mắt nhỏ cùng hoảng hốt, làm phép từ xa với gương Phù Thế, ép không cho Linh Sam lão tổ quay về môn phái.

Thế là, con hắc long nhỏ treo trên đá khiển trách bị quất hồn lặng lẽ trượt xuống đất.

Lúc này nó ngay cả tên cũng còn chưa có, chỉ biết người ta gọi mình nghiệt chủng, tạp chủng, máu bẩn, nó mở đôi mắt sưng phù như trứng gà ra, nhìn thấy Linh Sam tiên tử mặc bạch y, đứng trên cành hoa quế, bễ nghễ nhìn đám rồng.

Đang giữa mùa đông, vậy mà hoa quế trong long động đổ nát lại vẫn thơm ngát, trong từng chùm hoa nhỏ tròn như quả trứng gà, tiên nhân có dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp truyệt trần, da thịt láng mịn.

Trong lòng nó lập tức nứt ra một lỗ.

Con hắc long vốn đã đen, nay còn bị cháy xém, cố gắng kéo lê cái thân chỉ lớn bằng ngón chân cái, leo lên cây quế đang tỏa mùi thơm nồng nàn, trong chỗ tăm tối dường như có giọng nói nôn nóng của hai người đang chỉ dẫn nó, khiến nó khàn giọng kêu lên một tiếng đầu tiên trong cuộc đời làm rồng của mình:

"Sư phụ..."