Chương 1: Cô xuyên thật rồi

Trong căn phòng yên tĩnh được sắp xếp đơn giản. Tiếng điện thoại vang lên đánh thức cô, cô khó chịu bắt máy. Giọng tức giận tầm tuổi mẹ cô vang lên “Kiều Hân con đang ở đâu đến để làm đi” cô nghe thấy giọng có chút tức liền chạy vào nhà tắm thay quần áo. Tiếng hét vang lên

“Không phải đây là ai” Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím, dáng người thanh mảnh, vòng eo thon gọn, tóc xoã ngang vai nhìn thật dễ thương

“Nhanh đến cậu chủ Hạ sắp dậy “ tắt máy cô thẫn thờ suy nghĩ một lúc 3 từ câu chủ Hạ. Đôi mắt mở to

“Không phải là nhân vật chính trong truyện tổng tài cô đọc sao” Tên đầy đủ là Hạ Phong Lư có khuôn mặt điển trai vượt trên mức quy định, thân hình chuẩn đạt tuy nhiên uy lực rất đáng sợ hắn muốn ai chết người đó không thể sống , nữ chính là Dương An cô gái có gia cảnh bình thường rất chăm chỉ vào công ty của anh rồi theo cốt truyện nhàm chán thỏ chạy sói đuổi. Còn cô, suy nghĩ nữ phụ không phải cô bất ngờ có chút thất vọng cô chỉ là một giúp việc diễn viên quần chúng có tên giống cô nên cô mới nhớ chết ngay đầu tiên theo cốt truyện cô đã nổi lòng tham hạ thuốc anh rồi lên giường với anh. Đến sáng, anh lạnh lùng đến đáng sợ sai người gϊếŧ cô. Đến đó thôi cô đổ mồ hôi lạnh kiếm đại cái gì mặc rồi đến Hạ gia rất may là cô nhớ là đường .Nơi đây thật sự rất rộng lộng lẫy như khu vườn thần tiên vậy có cây cổ thụ rất to cành vươn dài căn nhà rất rộng hơn cây nhiều được sơn màu xám trắng có cửa sổ nhìn rất nổi bật nhìn xa xa thấy vườn xin xắn có đủ hoa nhìn thấy phòng bảo vệ cô nở nụ cười thân thiện

“Bác ơi cháu hôm nay đến muộn chút bác cho cháu vào với “ Bác mở cửa cô vào

“Lần sau đừng như thế ở đây phải có quy củ” cô cảm ơn bác rồi nhanh chóng vào nhà

Bên trong cô càng bất ngờ hơn căn nhà quá rộng rộng hơn nhà cô quá nhiều căn nhà không có quá nhiều phòng như ám chỉ anh muốn ở một mình, phía trước là phòng khách có ghế sofa trải dài đủ 2 người có thể nằm bàn bằng thuỷ tinh rộng rãi, ti vi to đặt trước đó làm nổi bật căn nhà lên có lối đi cô đoán là phòng bếp cô đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn rất choáng váng giữa là bàn ăn được trải khăn bàn màu trắng nhiều hoạ tiết tủ lạnh còn cao hơn cô nữa bên cạnh là khu nấu ăn rất rộng cô không tiện quay đằng sau nên chưa nhìn thấy. Giọng ấm áp Quỳnh Trang bạn thân của nguyên chủ.

“Làm gì đứng đần ra đó vào thay đồ đi “. Đó là gì nhỉ là váy cho người hầu cô vội đi thay ra phụ bác Liệu

“Cảm ơn Bác đã gọi cháu dậy” cô nở nụ cười tươi

“Muộn 20’ may là cậu chủ chưa dậy nhớ, lần này là may mắn”

“Cháu biết rồi” Cô suy nghĩ lúc chưa xuyên cô là người không kém cỏi có bằng cấp cô muốn làm lại từ đầu muốn tung cánh bay cao cô chần chừ hỏi bác Liệu

“Bác cháu muốn nghỉ làm được không”