Chương 2: Chị ơi

Editor: Dâu

Đường gia có truyền thống giáo dục tinh anh rất tốt.

Vài ngày sau, Doãn Hi Chi, Đường Niệm và Đường Luyến được gửi đến một trường nội trú ở Anh.

Có thể tưởng tượng được rằng hai cậu bé đã được gửi đến bên kia đại dương theo cách này, không có người đi kèm, thế mà lại rất kiên cường cũng không có khóc lóc. Ngay cả Doãn Hi Chi cũng không thể so được.

Tuy nhiên, cô cảm thấy may mắn khi hai người họ là anh em sinh đôi, ít nhất ở đây ngôn ngữ xa lạ, nếu bị người khác kiếm cớ gây sự tốt xấu gì cũng không một mình.

Cô nấp sau cái cây lớn, nhìn ba con gấu tóc vàng đấm đá hai người em tiện nghi của mình, mà hai người họ phối hợp rất ăn ý, bộ dáng không đội trời chung với kẻ địch. Cảm giác lúc nhỏ các cậu không ít bị bắt nạt nên tay chân mới linh hoạt như vậy, thủ pháp đủ tàn nhẫn khiến người chị gái hờ như cô chuẩn bị xuất kích ra tay cứu trợ còn thấy xấu hổ vì công phu mèo cào của mình, còn không có cơ hội mà hoa lệ lên sân khấu.

Cuối cùng, cô ngứa ngáy đến mức không nhịn được, xông ra ngoài, đè thằng nhóc đang định đá vào người Đường Niệm xuống bùn.

Hai tên tiểu tử kia sửng sốt, sau khi ấn một cái, tiểu cô nương xinh đẹp này lập tức nhoẻn miệng cười cùng hàm răng hổ nhỏ nhọn hoắt, cả người toát ra hơi thở sạch sẽ.

Tuy nhiên, Đường Niệm và Đường Luyến đã tận dụng được tình hình và cho họ một cú đánh đầu.

Vì có sự tham gia của Doãn Hi Chi, cục diện trận chiến đã được đảo ngược. Ba đứa trẻ ngoại quốc không hề ngu ngốc. Cô gái cao hơn họ một cái đầu. Mà giáo dục của nước họ không cho phép đánh con gái. Mà cô gái này rất tâm cơ, xấu xa chuyên vận dụng lúc bọn họ lơ là mà đánh lén.

Móa nó, đánh không được thì cầu viện nước ngoài, sau khi ba con gấu nhìn nhau không muốn đánh liền đến gặp thầy làm đơn tố cáo.

Đường gia tuy có sản nghiệp cùng địa vị lớn nhưng cũng không thể ngăn cản vị hiệu trưởng thi hành pháp luật.

May mắn thay, ông ấy còn đối xử bình đẳng, mỗi người chép bản kiểm điểm 50 lần, đứng ở sân thể dục bên ngoài lớp học làm đối tượng chỉ trích của toàn trường.

Doãn Hi Chi không bởi vì là con gái mà nhận được bất kỳ sự khoan hồng nào.

Nhưng vì sự việc này lại gia tăng tình cảm của Đường Niệm, Đường Luyến đối với cô.

Hai đứa em trai đứng thẳng bên cạnh cô, một đứa bên trái và bên phải, lúc cô từ cái cây chạy ra giúp họ như trăng sáng ló ra khỏi mây, soi sáng lối về phía trước vốn mịt mù của họ.

Khi họ cô đơn và bơ vơ nhất, chính cô lại là người đã chứng minh bằng thực tế, tình cảm ruột thịt là gì.

Họ sẽ không bao giờ quên rằng dưới cái nắng như thiêu đốt, mồ hôi chảy dài trên chiếc cổ trắng nõn và xinh đẹp của Doãn Hi Chi, theo xương quai xanh mảnh mai của cô, chảy vào cổ áo sơ mi hơi hở của cô.

Khi đó, Doãn Hi Chi giống như Đường Niệm và Đường Luyến, cô không có ngực, không biết hai đứa trẻ đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Niệm có chút đỏ lên, Đường Luyến thì nhíu mày và mắt hơi ướt.

Doãn Hi Chi mỉm cười với họ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy được điểm xuyết một chút ánh sáng, nụ cười còn ấm hơn mặt trời, trong xanh hơn bầu trời và dịu dàng hơn gió.

Cô đưa tay ra lau mồ hôi trên má lần lượt cho Đường Niệm và Đường Luyến.

Cô nghe thấy hai người em trai gặp nhau, khẽ gọi cô , sững sờ và run rẩy:

"Chị ơi!"

Ngay lúc đó, Doãn Hi Chi cảm thấy mình như vớ được tấm vé trúng thưởng, bởi vì cô vừa nghe tiếng chị này là một loại tình cảm trân trọng không có xa cách.

Tuy rằng mấy năm sau cô mới nhận ra mình sai một ly đi nghìn dặm, nhưng hối hận cũng đã muộn.

Giọng nói đầy cảm xúc này, hết đợt này đến đợt khác, cứ văng vẳng bên tai cô, đi cùng cô từ một đêm không mộng mị đến một bầu trời tươi sáng.