Từ công ty ra sân bay hơi xa, nhưng vé máy bay là sau 11h nên thời gian cũng không gấp lắm.
Trên đường ra sân bay, thỉnh thoảng Trang Ngạn Du sẽ nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Trầm Tập ngồi bên cạnh, còn có chút không dám tin anh em tốt thật sự cùng cậu đi công tác.
Một tuần nay cũng không nghe anh nói gì...
Ánh mắt Trang Ngạn Du rất sáng, bình thường cậu không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nhất là khi nói chuyện với người không thân thiết, thế nên sẽ tạo cho người ta có cảm giác rất lạnh lùng khó gần.
Nhưng khi nghiêm túc nhìn người khác, ánh mắt của cậu rất tập trung, không giống như lúc mặt lạnh, cậu chăm chú như đang nhìn một “báu vật” vô giá, nghiêm túc thu thập tất cả số liệu chi tiết của “báu vật” này, cũng sẽ ghi nhớ nó thật kỹ.
Lúc này ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua của cậu chính là ánh mắt như vậy, có thể chính Trang Ngạn Du cũng không phát hiện, nhưng người bị cậu nhìn lại có chút chống đỡ không nổi.
Ôn Trầm Tập nhịn không được dời tầm mắt qua đối mặt với Trang Ngạn Du: "Cứ nhìn tôi làm gì?"
Trang Ngạn Du mím môi: "Đang xác định."
Ôn Trầm Tập có chút bất đắc dĩ: "Không cần xác định, tôi cùng cậu lên máy bay, cùng nhau đến thành phố H, không phải đang đùa."
Trang Ngạn Du thu hồi ánh mắt: "À."
Có vẻ như anh không chỉ đưa cậu đến sân bay.
Vậy cậu an tâm rồi.
Ôn Trầm Tập thấy cậu trả lời rất lạnh lùng, nhưng khóe miệng vô thức lộ ra một nụ cười mà có thể chính cậu cũng không nhận ra, lúm đồng tiền mờ mờ hiện lên, có thể thấy bé cá này thật sự đang vui vẻ.
Cả tuần nay Ôn Trầm Tập cứ tăng ca là vì muốn có thời gian trống đi thành phố H.
Bé cá này đi công tác lần đầu tiên, rõ ràng là người không thích tăng ca nhưng bây giờ lại chịu đi công tác.
Chỉ là nghĩ đến điểm này, anh biết quyết định cùng cậu đi công tác là đúng.
Nhìn thấy nụ cười của Trang Ngạn Du vào lúc này, Ôn Trầm Tập cảm thấy việc chỉ ngủ 4 tiếng/ngày trong tuần này rất đáng giá.
Có lẽ là bởi vì ở bên cạnh Trang Ngạn Du quá thoải mái, nên di chứng thiếu ngủ do tăng ca lại bộc phát vào lúc này.
Ôn Trầm Tập tháo kính ra xoa xoa giữa hai lông mày và đôi mắt mỏi mệt, khống chế xúc động muốn nhắm mắt lại, đưa tay kéo Trang Ngạn Du lại gần một chút.
Ôn Trầm Tập: "Ăn sáng chưa?"
Trang Ngạn Du: "Ăn rồi."
Ôn Trầm tập cong môi: "Cũng đúng."
Trang Ngạn Du nghi hoặc, cũng đúng là sao?
Ôn Trầm Tập nghĩ đến chứng OCD của Trang Ngạn Du, làm gì có chuyện bé cá này không ăn sáng, nếu không ăn thì bây giờ đã mệt chết rồi.
Trang Ngạn Du ngồi nhích lại gần hơn, hơi thở không ngừng phả vào chóp mũi anh.
Mùi hương trên người Trang Ngạn Du là một mùi thảo mộc rất nhẹ, không biết có phải do cha cậu trồng nhiều loại cây ăn quả và dược liệu đã lâu không, loại hương thơm này rất nhẹ và dễ chịu, khiến tinh thần mệt mỏi của con người vô thức được xoa dịu.
Ôn Trầm Tập nở nụ cười: "Không có gì, chỉ là nhớ tới ba bữa cơm của cậu đều theo quy luật."
Trang Ngạn Du nghiêm túc nói: "Cơ thể con người tương đối yếu ớt, việc ăn ba bữa đều đặn và lành mạnh là một phần quan trọng để đảm bảo sức khỏe tốt."
Ôn Trầm Tập: "Ừm."
Trang Ngạn Du: "Anh cũng phải ăn cơm đầy đủ."
Ôn Trầm Tập: "Được rồi, nghe cậu hết."
Trang Ngạn Du lại lộ ra má lúm đồng tiền kia, hiển nhiên là đang vui vẻ.
Hai người câu có câu không nói chuyện phiếm chưa lâu đã đến sân bay.
Trợ lý đi làm thủ tục lên máy bay, Ôn Trầm Tập nâng hạng tất cả vé máy bay của nhân viên đi cùng.
Chuyến công tác lần này ngoại trừ Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập ra còn có năm người, trong đó có một người là tổng phụ trách do Ôn Trầm Tập bổ nhiệm, ngoài ra còn một vị kỹ sư, hai trợ lý và quản lý Từ.
Bản thân quản lý Từ không cần phải đi chuyến này, là Ôn Trầm Tập lo lắng trong chuyến đi công tác này Trang Ngạn Du không quen ai, muốn tạo bầu không khí thoải mái cho cậu nên anh mới yêu cầu bộ phận kỹ thuật cho quản lý Từ đi theo.
Sau khi xuống xe, trợ lý đi làm thủ tục, quản lý Từ và tổng phụ trách Trần Khang đi tìm Trang Ngạn Du.
Trần Khang tìm cả một vòng vẫn không tìm thấy người, nghi hoặc hỏi: "Hồi nãy Tiểu Trang ngồi xe nào?"
Bọn họ lái ba chiếc xe tới, quản lý Từ không đi cùng xe với Trần Khang, khó hiểu nói: "Hồi nãy Tiểu Trang không ngồi chung xe với cậu sao?"
Trần Khang nói: "Không có."
Quản lý Từ: "Thật kỳ lạ."
Quản lý Từ đang định lấy điện thoại để gọi tìm người thì nghe trợ lý đi cùng Ôn Trầm Tập nói: "Trang tiên sinh và tổng giám đốc Ôn đi chung với nhau, họ đang đợi ở phòng chờ, chúng ta ký gửi hành lý rồi đi qua đó luôn."
Quản lý Từ khϊếp sợ: "Tiểu Trang đi chung xe với tổng giám đốc Ôn á?"
Tổng giám đốc Ôn coi trọng Tiểu Trang của chúng ta như vậy sao!
Trần Khang cũng hơi giật mình: "Xem ra Tổng giám đốc Ôn rất coi trọng Tiểu Trang... kỹ sư Trang."
Vừa rồi vẫn là gọi Tiểu Trang, lúc này lập tức đổi cách gọi.
Quản lý Từ tự nhận mình là người đầu tiên phát hiện ra thiên phú của Trang Ngạn Du, tự hào nói: "Chuyện này không có gì lạ, anh nghĩ lại xem, nếu dự án lần này của chúng ta hoàn thành thì sẽ chấn động lắm."
Trần Khang gật gật đầu: "Không sai, người trẻ tuổi đúng là giỏi thật, hơn nữa tôi nghe nói cậu ta tự học thành tài! Quả nhiên câu nói kia không sai– đúng là cao thủ trong dân gian!"
Thủ tục lên máy bay nhanh chóng hoàn tất, mọi người phát hiện vé của mình đã được nâng hạng thì lại càng phấn chấn.
Không thể không nói, đi công tác chung với tổng giám đốc Ôn thật tuyệt vời!
Kết quả vào phòng nghỉ, bọn họ không nhìn thấy Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập. Bởi vì lúc bọn họ làm xong thủ tục cũng đã đến giờ lên máy bay, hai người họ đã lên trước.
Chờ tất cả lên máy bay, rốt cuộc quản lý Từ cũng gặp được Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập ngồi ở ghế phía trước, vị trí phía sau bọn họ để trống, hai người họ ngồi ở đó có loại cảm giác cô lập với thế giới bên ngoài.
Quản lý Từ và Trần Khang đều muốn tới chào hỏi, lại bị trợ lý của Ôn Trầm Tập ngăn lại.
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Ôn và cậu Trang đang nói chuyện, bảo chúng ta cứ thoải mái, không nên đi qua quấy rầy thì hơn."
Quản lý Từ ngẫm lại thấy cũng đúng, đi qua nói chuyện với Tiểu Trang còn phải đối mặt tổng giám đốc Ôn, lập tức cảm thấy rất áp lực, hay là quên đi.
Trần Khang cũng nghĩ thế, nghe trợ lý nói xong, hai người lập tức gật đầu, đi tìm chỗ ngồi của mình.
Trước khi quản lý Từ ngồi xuống có lơ đãng ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy Ôn Trầm Tập cùng Trang Ngạn Du đang nói chuyện. Không biết có phải là ảo giác không, sao ông cứ thấy hai người này rất thân thiết, chẳng giống như là mới quen, lại càng không giống đang tán gẫu công việc, ngược lại giống như đang nói chuyện phiếm?
Quản lý Từ vỗ vỗ đầu, cảm thấy buồn cười. Ông đã xem qua sơ yếu lý lịch của Tiểu Trang, là một đứa trẻ nông thôn, làm sao có thể quen biết tổng giám đốc Ôn, chắc là do ông đã nghĩ nhiều.
Hơn nữa ngoài chuyện công việc ra thì còn có thể nói chuyện gì với tổng giám đốc Ôn?
Ông không biết rằng hai người ngồi ở phía trước đã nói từ chuyện ba bữa một ngày đến sở thích, lại từ sở thích nói về lý tưởng nhân sinh.
Ôn Trầm Tập: "Không có mong muốn nào khác sao?"
Trang Ngạn Du: "Không, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình."
Có công việc, có thân thể khỏe mạnh, còn có một tri kỷ, cuộc sống về hưu thoải mái như vậy, không cần phải nghĩ đến việc tính toán ký chủ hoàn thành nhiệm vụ này có thể nhận được bao nhiêu điểm, thật sự quá thoải mái.
Ôn Trầm Tập: "Thật dễ nuôi."
Trang Ngạn Du: "Hả?"
Ôn Trầm Tập cười cười.
Chắc chỉ cần cho con cá này một chậu nước, cậu sẽ hài lòng đúng không?
Thế không gọi là dễ nuôi thì gọi là gì?
Trang Ngạn Du: "Vậy anh có mong muốn gì không?"
Ôn Trầm Tập: "Tôi?"
Ánh mắt Trang Ngạn Du sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Trầm Tập, quyển sổ ghi chép trong đầu đã bắt đầu làm tốt công tác chuẩn bị, dự định ghi chép mong muốn của huynh đệ, cố hết sức để giúp anh thực hiện mong muốn.
Ôn Trầm Tập: "Trước kia không có."
Trang Ngạn Du phân tích ý trong lời nói của anh, hỏi: "Bây giờ có không?"
Ôn Trầm Tập nhìn cậu một cái.
Chàng trai trẻ bắt đầu nhìn anh với đôi mắt chăm chú đó một lần nữa.
Nếu không phải đã xác định Trang Ngạn Du không có hứng thú với mình...
Ôn Trầm Tập nhướng môi, đột nhiên vươn tay che mắt Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn Du chớp chớp mắt, lông mi dài cọ vào trong lòng bàn tay Ôn Trầm Tập, cậu khó hiểu hỏi: "Sao lại che mắt tôi?"
Ôn Trầm Tập thì thầm: "Đôi mắt của cậu… rất đẹp."
Trang Ngạn Du lại chớp chớp mắt, không chút ngại ngùng khen lại: "À… mắt anh cũng rất đẹp."
Trong mắt Ôn Trầm Tập mang theo ý cười: "Thật không?"
Trang Ngạn Du: "Đúng vậy. Theo như số liệu cho thấy thì toàn cầu công nhận tổng cộng có năm kiểu mắt đẹp nhất, mắt anh cũng ở trong số đó, hình dạng của nó..."
Thanh niên bị che mắt cũng không ảnh hưởng đến việc cậu phát huy phân tích dữ liệu.
Vì thế Ôn Trầm Tập nghiêm túc lắng nghe Trang Ngạn Du phân tích với anh đại khái có khoảng 1000 kiểu mắt trong báo cáo, từ đó kết luận dáng mắt của anh là đẹp nhất.
Làm cho Ôn Trầm Tập vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Sau hai tiếng rưỡi bay thì hạ cánh, bọn họ và tập đoàn Hải Thành hẹn đàm phán dự án vào ngày mai, buổi chiều về khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị một chút cho cuộc họp.
Tính ra người rảnh nhất là Trang Ngạn Du, cậu chỉ phụ trách chương trình hệ thống kia, còn chuyện hợp tác thì nhóm Trần Khang sẽ giải quyết.
Thành phố H là thành phố du lịch, Trang Ngạn Du rảnh rỗi bèn đi dạo điểm du lịch cùng Ôn Trầm Tập.
Mục tiêu đi du lịch gián tiếp với huynh đệ đã đạt được.
Đi dạo hết buổi chiều, ăn tối xong, cả hai trở về khách sạn, rửa mặt xong cũng đã gần 11 giờ.
Ôn Trầm Tập nhớ lại chứng OCD của Trang Ngạn Du, biết cậu phải đi ngủ sau 10 giờ, đèn vừa tắt là anh đã yên lặng đi ngủ, không làm ảnh hưởng đến bé cá này.
Trong cả tuần qua, Ôn Trầm Tập tăng ca nên mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, hiện tại nghĩ đến Trang Ngạn Du ngủ ở bên cạnh, không hiểu sao cả người lại thả lỏng, vừa nằm xuống đã thấy buồn ngủ.
Đang lúc anh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, lập tức giật mình tỉnh dậy.
Trong bóng tối, chỉ thấy bên giường của mình có một người đang đứng.
Ôn Trầm Tập: "..."
Ôn Trầm Tập: "... Tiểu Du?"
Ôn Trầm Tập bật đèn đầu giường.
Ánh mắt Trang Ngạn Du lấp lánh nhìn anh: "A Tập, anh có buồn ngủ không?"
Ánh mắt Ôn Trầm Tập liếc nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh của đối phương, rồi nhìn vào cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh kia, cổ họng lên xuống.
Nháy mắt hết cả buồn ngủ.