Quyển 2 - Chương 2

Tô Việt thẳng đến đi vào hành lang, trái tim đều vẫn cứ đập cuồng loạn, tay hắn run rẩy ngay cả chìa khóa đều mở không được, thử vài lần, đều không thể mở ra cánh cửa.

“Tiên sinh, cần ta hỗ trợ sao?” Cộ gái phục vụ phòng đã đi tới, ân cần hỏi han.

“Không cần đâu, cám ơn cô.” Tô Việt rốt cục ở lần thứ N mới mở ra được cánh cửa phòng mình, giống như chạy trốn vội vàng lao vào trong.

La Mân đem Tư Việt bỏ vào trong xe chờ đợi mình, lại nhớ tới đại sảnh, đi đến bàn tiếp tân, “Cho ta xem, vị tiên sinh vừa mới tới đang ở phòng nào vậy.”

“Vâng,

xin ngài chờ một chút.” Nhân viên tiếp tân sau khi tra xét, nói “La tổng, vừa rồi vị Tô tiên sinh kia ở tại phòng 703.”

La Mân đè nén tâm tình kích động, bình tĩnh nói “Nghe đây, chú ý vị Tô tiên sinh này, không có mệnh lệnh của ta, các ngươi không được cho hắn trả phòng, biết không? Hắn thế chấp giấy tờ gì vậy?”

Nhân viên tiếp tân tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng vẫn là thật thà nói “Tô tiên sinh thế chấp chính là giấy căn cước.”

La Mân gật gật đầu, đi ra khỏi đại sảnh.

“Ba ba, ta muốn đi ăn Hamburger. Ba ba?” Tiểu Tư Việt bất mãn phải gọi hai lần, mới đem cha mình hồn vía lên mây gọi trở về.

“Cục cưng, lần sau đi ăn được không? Ba ba hôm nay có việc, ba trước đưa ngươi đến nhà bà nội chịu không?” La Mân nói vỗ về đứa con.

Tư Việt chu miệng, tuy rằng thực mất hứng, nhưng là vẫn ngoan ngoãn nói “Vâng, vậy lần sau ba ba nhớ mang ta đi ăn đó nha.”

La Mân cười cười, vươn ra tay phải, sờ sờ đỉnh đầu đứa con.

Tô Việt đứng ở trước cửa sổ, nhìn chiếc xe màu xám bạc có rèm che kia vòng qua suối phun dừng lại trước cửa Thế Kỷ Xuân Thiên, mở cửa, hắn nhìn thấy La Mân bước lên xe, vừa mới vô tình gặp được La Mân một màn kia không khỏi nhớ lại, chuyện xưa lại theo trong đầu hiện lên.

Hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến nhiều năm sau, cư nhiên còn có thể ở Cổ thành gặp được La Mân, hắn thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ lông bông như năm đó, cả người có vẻ trầm ổn mà giỏi giang, nhưng vẫn như cũ không thay đổi chính là gương mặt anh tuấn của hắn, cùng đôi mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, Tô Việt nhịn không được đè lại huyệt Thái Dương, thống khổ khẽ gọi “Dừng lại, Tô Việt, ngươi còn muốn làm gì? Các ngươi đều đã kết thúc rồi.”

“Hôm nay sao lại về nhà.” La mẫu kỳ quái mà lại vui vẻ đem đứa con cùng cháu nội kéo vào nhà, xem vẻ mặt La Mân mang theo một chút mệt mỏi “Gần đây khách sạn thế nào?”

La Mân cười cười, ngồi xổm xuống “Mẹ, ta buổi tối có chút việc, muốn nhờ mẹ trông coi Tư Việt giúp con được không ạ?”

Mẹ La Mân cười nói “Vậy thì có cái gì không được, Tư Việt, đến đây với bà nội nào.”

Tô Việt phải hút hết hai điếu thuốc, tâm tình mới chậm rãi bình ổn lại, cười khổ không thôi, nhiều năm trôi qua như vậy, chính mình cư nhiên vẫn không thể tiêu tan chuyện năm đó, đúng lúc này, di động đặt ở trên bàn trà thủy tinh rung lên, Tô Việt phiền muộn nhìn thoáng qua, là Tằng Mục.

“Alo.” Tô Việt vốn nghĩ muốn tắt máy, hơi chần chừ một chút, vẫn là đón điện thoại.

“Đến nơi rồi sao? Vì cái gì không gọi điện thoại cho ta? Thế nào, mọi việc thuận lợi chứ?” Điện thoại bên kia, Tằng Mục hỏi liên tiếp như tràng pháo.

Tô Việt nhăn lại mày, cảm giác tảng đá đặt ở trong lòng càng ngày càng nặng “Có cái gì không thuận lợi? Ta tốt lắm, Tằng chủ nhiệm, phiền ngươi không cần luôn gọi điện cho ta được không? Có lẽ ngươi vẫn là quan tâm nhiều hơn một chút người nhà của ngươi đi, cứ như vậy.”

Cúp điện thoại, Tô Việt trong lòng buồn bực, ở Hồng Phong công tác năm năm, hai năm đầu rất tốt, chính là theo đầu năm thứ ba, chủ nhiệm Tằng Mục bắt đầu như có như không thăm dò hắn, thẳng đến năm trước, sự theo đuổi của hắn càng ngày càng làm cho Tô Việt không chịu nổi, lúc mới bắt đầu, Tô Việt không dám thẳng thừng cự tuyệt hắn, chính là sau đó, hắn quả thực phiền não không ít, ngay cả nhất cử nhất động của mình, hắn đều nhìn chằm chằm, mỗi ngày gọi hơn mười cuộc điện thoại theo dõi, Tô Việt biết cả hai đều không muốn chuyện tính hướng của bản thân bị lan truyền cho người ngoài biết, cho nên, tận dụng mọi khả năng nghĩ tất cả biện pháp để né tránh hắn, chính là, xem ra, hiệu quả cũng không rõ ràng.

Tô Việt tắm rửa xong xuôi, lúc lau tóc còn ướt, mới nhớ tới, không biết lần thứ mấy mình quên mang quần áo ấm theo, tháng 11 ở Cổ thành rõ ràng so với nơi bọn hắn phải lạnh hơn, trên đường người đi đường đều mặc áo khoát, mà trong hành lý của mình chỉ có một chiếc áo gió mỏng manh.

Sắc trời rất nhanh trở nên tối sầm, Tô Việt đang chuẩn bị ra khỏi phòng đến nhà hàng bên dưới ăn cơm, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Mở cửa, hắn không khỏi sửng sốt, chỉ thấy La Mân mới vừa rời đi không tới một giờ, đang đứng ở cửa, thấy mình mở cửa, vẻ mặt hơi hơi có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh “Xin chào.”

Trái tim Tô Việt lập tức lần thứ hai nhảy dựng lên dồn dập, không đợi hắn mở miệng, La Mân đã mỉm cười “Thật lâu không gặp, tối nay có thể mời ngươi ăn bữa cơm được không?”

Tô Việt cố gắng khống chế tâm tư rối bời của mình, trong lòng không ngừng có cái thanh âm đối với mình nói “Đi thôi, đi thôi, ngươi đã muốn canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không muốn hỏi cho rõ ràng sao?”

Thế nhưng thốt ra cũng là “Thực xin lỗi, hôm nay ta đã có hẹn.” Mới vừa nói xong, đáy lòng liền hối hận, ánh mắt khống chế không được hiện lên một tầng hơi nước. Hắn mãnh xoay người, thanh âm hơi hơi có chút run rẩy nói “Thực xin lỗi.” một khắc đóng cửa lại kia, thân thể rốt cục khống chế không được lại run rẩy không ngừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cái mặt nạ lạnh lùng nhiều năm cư nhiên dễ dàng bị hắn phá vỡ, Tô Việt cười khổ, nguyên lai, nhiều năm như vậy, chính mình đúng là vẫn còn không thể thoải mái.

La Mân yên lặng đứng ở trước cửa phòng 703 thật lâu sau, chậm rãi tựa đầu vào trên tường một cách mệt mỏi, ngay khoảnh khắc Tô Việt hoảng hốt xoay người, chính mình thấy rõ ràng sự bi thương giấu trong ánh mắt hắn, La Mân cười khổ, mình vẫn còn quấy rầy hắn vậy sao? Thực xin lỗi, ta chỉ là khống chế không được ý muốn gặp ngươi, thực xin lỗi.

“Chờ một chút.” Ngay tại lúc La Mân thất vọng xoay người mà đi, cửa phía sau đột nhiên lại mở ra, chỉ thấy Tô Việt sắc mặt hơi hơi tái nhợt đứng ở cửa “Đi nơi nào?.”

Trên đường khai hướng “Tân hồ tiểu cư”, Tô Việt vẫn không nói gì, La Mân mấy lần định mở miệng, nhưng không biết nói gì, người này sau nhiều năm, dáng vẻ hoàn toàn thay đổi, hắn không còn là một thiếu niên mỏng manh yếu đuối, bướng bỉnh nữa, mà trở nên lạnh lẽo như tảng băng.

Lúc xuống xe, La Mân chú ý tới Tô Việt bả vai hơi co rúm lại một chút, nhưng hắn rất nhanh liền thẳng lưng, “Thật không nghĩ tới Cổ thành còn có nơi xinh đẹp như vậy.”

La Mân cầm lấy áo khoác phía sau chỗ ngồi, vài lần nghĩ muốn khoát lên trên vai đơn bạc của hắn, cuối cùng vẫn là nắm thật chặt trong tay.

Cũng may đường từ bãi đỗ xe đến “Tân hồ tiểu cư” cũng không dài, chỉ có ngắn ngủn mấy chục thước, tiến vào đại môn tân hồ tiểu cư, hiện ra trong mắt đều là màu xanh biếc của những chậu trúc, lập tức đem rét lạnh ngăn cách ngoài cửa.

“Mấy năm qua có tốt không?” La Mân nhẹ nhàng mở miệng.

Tô Việt chậm rãi uống cạn một ly rượu trước mặt, lạnh lùng nói “Không tốt.”

La Mân nhất thời nghẹn lời.

“Bà xã ngươi sao lại không đi cùng với ngươi đến đây, ta còn chưa thấy qua chị ấy mà.” Tô Việt khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười giống như châm chọc lại giống như tự giễu.

“Cô ấy hơi bận một chút.” La Mân dùng thìa múc một ít canh nóng vào trong bát rồi đặt trước mặt Tô Việt.

“Cổ thành trời lạnh, uống một chút canh nóng đi.”

Tay trái Tô Việt đặt ở trên bàn khẽ run nhè nhẹ, hắn bất động thanh sắc, chậm rãi bưng lên, uống một hơi “Đa tạ, hương vị tốt lắm.”

Buông thìa, Tô Việt từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc, hướng về phía La Mân thản nhiên nói “Hút một điếu chứ?”

La Mân trong mắt đầy lo lắng nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng lắc đầu “Cám ơn, mấy năm trước ta cai thuốc rồi.”

Tô Việt tao nhã đốt một điếu, chậm rãi phun ra khói thuốc.

La Mân theo bản năng lấy tay gõ gõ mặt bàn, cười cười “Ngươi hiện tại làm việc gì vậy?”

Tô Việt thản nhiên “Còn có thể làm cái gì? Luật sư tòa án.”

La Mân nhìn hắn thật sâu, kinh hỉ nói “Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên làm luật sư.”