Quán cà phê Hương đảo, ba giờ chiều, một người phụ nữ sang trọng quần áo đẹp đẽ hơn bốn mươi tuổi xinh đẹp tuyệt trần đi vào đại sảnh, nàng rất nhanh chọn vị trí gần bên cửa sổ ngồi xuống, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ trên cổ tay.
Năm phút đồng hồ sau, theo cánh cửa xoay tròn nơi đại sảnh lại đi tới một chàng trai dáng người thon dài thân mặc chiếc áo khoát màu xám, hắn chỉ nhìn thoáng qua đại sảnh, liền hướng về phía người phụ nữ đi tới.
“Tiểu Tô a, chúng ta cũng không phải người xa lạ gì, mau ngồi xuống đi.” Người phụ nữ bình tĩnh tiếp đón chàng trai trước mắt, đợi hắn ngồi xuống xong, mới mỉm cười “Uống chút gì không?”
Chàng trai trẻ tuổi thản nhiên nói “Một ly café là được rồi.”
Người phụ nữ đợi bồi bàn đưa tới cà phê rời đi, khẽ cười nói “Thời gian trôi qua thật là nhanh, nhớ tới lúc ta mới vừa gặp ngươi, ngươi còn giống như một học sinh mới ra trường mà, nhoáng một cái đều đã trôi qua năm năm.”
Vẻ mặt lãnh đạm của Tô Việt cũng không chút gợn sóng, ngữ khí bình thản “đúng vậy, khi đó ta vừa học ở Hồng Phong xong, vẫn là chị giúp đỡ ta.”
Người phụ nữ thu liễm ý cười, trong ánh mắt mông lung một tầng u buồn “Ta biết, có rất nhiều việc cũng không thể trách ngươi, là Tằng Mục nhà chúng ta không đúng. Hắn không nên luôn quấn quít lấy ngươi, hiện tại những lời ra tiếng vào đã rất nhiều, ngày đó con gái của ta về đến nhà, gào khóc lớn tiếng nói rằng không muốn sống nữa, tại sao lại có một người cha như vậy, Tiểu Tô, ngươi nói, ta phải giải thích như thế nào với đứa nhỏ về chuyện của các ngươi đây?”
Tô Việt trong ánh mắt lóe lên một tia tối tăm, rất nhanh sau đó như cũ vẫn duy trì ngữ khí bình tĩnh nói “Chị Linh, ta nghĩ là các ngươi đều hiểu lầm, ta cùng Tằng chủ nhiệm trong lúc đó, cái gì đều không có, hắn là thầy của ta, ta là học trò của hắn, không hơn.”
Trong mắt người phụ nữ lăn xuống những giọt nước mắt, ngữ khí nghẹn ngào “Có thật không? Lời của ngươi, ta có thể tin sao? Ngày hôm qua, liền vi chuyện này, hắn còn đánh ta một bạt tai, Tiểu Tô, ta biết, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của Tằng Mục chúng ta, ngươi là một người tốt, ta chỉ cầu ngươi, ngươi có thể rời khỏi Hồng Phong được không? Cho dù là không vì nhà chúng ta cũng vì Khả Liên nhà ta, Tiểu Tô ta cầu ngươi.”
Tô Việt lạnh lùng nhìn người phụ nữ khóc như hoa đào gặp mưa, lạnh nhạt nói “Chị Linh, yêu cầu này, xem ra ta là không giúp được ngươi, Hồng Phong là chỗ ta làm việc, chỉ vì cái gọi là hiểu lầm của ngươi, liền yêu cầu ta rời đi nơi đó, là không phải đối với ta hơi quá đáng sao? Thực xin lỗi, ta nghĩ ngươi cùng Tằng chủ nhiệm trong lúc đó hiểu lầm, các ngươi tự mình giải quyết có điều tốt hơn, tới tìm ta căn bản là không có ý nghĩa gì hết.”
Người phụ nữ thấy Tô Việt có chút tức giận, cuống quít nói “Ta bồi thường cho ngươi, được không? Chỉ cần ngươi chịu rời đi Hồng Phong, ngươi xem, nơi này có chi phiếu một trăm vạn, coi như là ta bồi thường cho ngươi được không? Ngươi là một luật sư có tiếng, tới chỗ nào cũng có thể làm được mà, chính là, nhà của chúng ta chỉ có một, hy vọng ngươi giúp ta.”
Tô Việt trên mặt rốt cục huyết sắc tiêu tán sạch sẽ, lòng tràn đầy lửa giận, không khỏi giận dữ phản cười “Thực xin lỗi, ta thật sự không giúp được ngươi.” Hắn bật dậy khỏi ghế dựa, quyết định rời khỏi nơi làm cho hắn xấu hổ lại khó chịu, chưa cất bước đã bị người phụ nữ như muốn mất đi hết bình tĩnh túm chặt tay.
“Tiểu Tô, cho dù muốn ta cầu ngươi thế nào, mong ngươi buông tha Tằng Mục nhà chúng ta đi, cầu ngươi, ngươi đừng quấn quít lấy hắn, các ngươi đều là đàn ông, các ngươi không có khả năng tiếp tục nữa đâu.”
“Chị Linh,” Tô Việt mắt thấy rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, hỗn loạn đủ loại ánh mắt nghi hoặc có, tò mò có, máu nóng không khỏi nhất thời toàn bộ dồn lêи đỉиɦ đầu, hắn lạnh lùng nói “Xin ngươi giữ gìn một chút tôn nghiêm đi.” Bỏ lại người phụ nữ nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi trở lại trong xe của mình, sự phẫn nộ trong lòng Tô Việt vẫn chưa vơi đi chút nào, Tằng Mục, chết tiệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Cơn giận chưa nguôi, chỉ nghe di động ở túi áo không ngừng rung lên, mở ra vừa thấy, mấy chục tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, đều là đến từ Tằng Mục.
Tô Việt oán hận nhấn nút tắt máy, lái xe hướng ra đường lộ trước cửa Hương Đảo
Hai ngày sau, Tô Việt ngồi trên xe lửa hướng về Cổ thành, có một vụ án khá nghiêm trong mặc dù đã ủy thác người trực tiếp tìm được luật sư lo vụ này, không để ý Tằng Mục ngăn trở, Tô Việt vẫn cố ý tự mình đi trước thu thập tin tức, trước khi đi, Tằng Mục vạn phần bất đắc dĩ nói “Ta chỉ là muốn giải thích, thật sự, vì chuyện đêm hôm đó, còn có chuyện Lỗ Linh đi tìm ngươi, thật sự.”
Tô Việt lạnh lùng nói “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, đêm hôm đó căn bản là không có chuyện gì xảy ra, cho nên chúng ta trong lúc đó cũng không có gì để nói, còn về chuyện chị Lỗ Linh, tốt hơn hết là ngươi nên giải thích rõ ràng một chút, không cần vì một vài hiểu lầm không cần thiết khiến cho mâu thuẫn lớn hơn nữa, với ta mà nói, việc này, thật sự cùng ta một chút quan hệ đều không có.”
Tằng Mục cười khổ nói “Thực xin lỗi, ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta là thật tâm thích ngươi, quan tâm ngươi.”
Tô Việt lạnh lùng nói “Đáng tiếc, ta một chút đều không cảm thấy cao hứng.”
Ngồi ở trên xe lửa, thân thể Tô Việt cứng ngắc thật lâu rốt cục một chút trầm tĩnh lại, trong lòng tràn ngập phiền não cùng nôn nóng, có lẽ chính mình thật sự nên rời đi Hồng Phong, còn tiếp tục như vậy, chính mình sớm hay muộn sẽ điên mất.
Án kiện ở Cổ thành này, thật ra không cần Tô Việt chính mình đến xử lý, chỉ là hắn muốn rời khỏi thành phố một thời gian ngắn, sau khi vội vàng tiếp nhận, liền ra đi, ngay cả khách sạn đều không có đặt sẵn, thẳng đến lúc xuống xe, mới mờ mịt nhớ tới, không biết mình phải nghỉ ngơi ở đâu đây.
“Bác tài, ở nơi này có khách sạn nào tốt một chút không ạ?” Trên xe taxi, Tô Việt hỏi.
“A, có chứ, bất quá tốt nhất là Thế Kỷ Xuân Thiên cùng Minh Châu khách sạn, đều là cấp bốn sao đó.” Tài xế nói “Ngài thấy thế nào, muốn đi đâu ạ?”
“Đến Thế Kỷ Xuân Thiên đi.” Tô Việt mơ hồ nghe ai nói quá, khách sạn này giống như là được xây dựng bên hồ ở Cổ thành, nghĩ đến phong cảnh hẳn là không tồi.
Xuống xe, ngẩng đầu nhìn đại môn xinh đẹp khí phái của Thế Kỷ Xuân Thiên, quả nhiên, phía đối diện là Phượng Hoàng Hồ Sơn Cảnh nổi danh ở Cổ thành, cậu bé phục vụ gặp khách nhân đến đây, cấp bước lên phía trước đem hành lý đặt xuống dưới, Tô Việt hít một hơi thật sâu như tận hưởng không khí tươi mát của hồ nước, từ từ bước vào bên trong.
“Cám ơn ngài, phòng 703 ạ. Đây là chìa khóa phòng của ngài, chúc ngài nghỉ ngơi thật tốt.” Cô gái tiếp tân mỉm cười đưa chìa khóa cho Tô Việt, ngay tại lúc Tô Việt đi về hướng thang máy, bỗng nghe một tiếng la “Tư Việt, chậm một chút, cẩn thận coi chừng ngã đó.”, một bé con ước chừng chỉ có bốn, năm tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh từ góc bên phải đại sảnh vọt ra, va vào trên đùi Tô Việt.
“Ai yo, đau quá à” Bé con đυ.ng phải Tô Việt đặt mông ngồi dưới đất, nhăn nhăn cái mũi thật đáng yêu, lầm bầm lầu bầu.
Tô Việt cuống quít đưa hắn ôm lên “Bé con, ngươi không sao chứ.”
Chỉ thấy bé con kia ánh mắt hồng hồng lấy tay xoa xoa mông, bật khóc nức nở nói “Đau quá a, mông ta đau quá à.”
Ngay tại lúc Tô Việt dở khóc dở cười, một thanh âm trầm thấp ở phía sau hắn vang lên “Thực xin lỗi, thằng bé nghịch ngợm quá, làm quần ngươi đều dơ hết rồi.”
Tô Việt nghe thanh âm như thế, giống như bị sét đánh, hắn đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía người đàn ông anh vũ (anh hùng, oai vệ) ở phía sau, không khỏi lộ ra một nụ cười vừa kinh ngạc vừa không biết làm sao “La Mân? Thật sự là đã lâu không gặp rồi ha.”
Người đàn ông phía sau mặc trang phục bình thường, khoảnh khắc Tô Việt quay sang trong nháy mắt giống như toàn bộ hóa đá, không khỏi toàn thân cứng ngắc, thật lâu sau, cố gắng phục hồi tinh thần lại, dùng sức nở ra một nụ cười “Tô Việt, là ngươi sao? Trùng hợp như thế, không nghĩ tới ở trong này còn có thể gặp ngươi.”
“Ba ba, mông ta đau.” Bé con không rõ hai người lớn trước mắt vì cái gì đột nhiên cùng trở nên trầm mặc, không khỏi vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn nhào vào trong lòng ngực cha mình làm nũng.
Tô Việt mỉm cười, trước hết khôi phục bình tĩnh “Con của ngươi thực đáng yêu.” Đem đứa nhỏ trong lòng ngực đưa tới.
La Mân hơi hơi có chút xấu hổ, hắn tiếp nhận bé con bướng bỉnh, không khỏi ngại ngùng “Thật là quá nghịch ngợm mà, ngươi xem, làm y phục của ngươi đều dơ.”
“Không sao đâu, ” Tô Việt cúi đầu, nhìn thoáng qua bệt bẩn nho nhỏ trên ống quần, ngữ khí bình thản nói “Lau sơ là tốt rồi, không quấy rầy các ngươi, ta lên trước nhé.” Nói xong, cố gắng khống chế cảm xúc kích động cùng bối rối chính mình, không nhìn tới vẻ mặt kinh ngạc lại vui mừng của La Mân, lễ phép cười cười xoay người.
“A, vâng.” La Mân cuống quít nhượng đường, ở khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, ánh mắt La Mân trở nên ảm đạm, trong nháy mắt vừa mới nãy thôi, đầu óc của hắn giống như bị từng đợt điện lưu đánh trúng, toàn bộ giống như trở lại khoảnh khắc mà hắn lần đầu tiên sơ ngộ Tô Việt cách đây nhiều năm trước, vẫn là một thiếu niên với khuôn mặt tuấn mỹ mặc chiếc áo màu trắng áo, mà chính mình thì lại vô ưu vô lự không phiền lo bất cứ chuyện gì, Tiểu Việt, đã gần mười năm, không có nhìn thấy ngươi, thật không nghĩ tới, ông trời cư nhiên lại an bài chúng ta gặp lại.