“Ta thấy ngươi rất vui, Đại Tranh.” Dứt lời, Phó Lan Tiêu liền kéo Đại Tranh qua, cưỡng ép nàng ra khỏi xe ngựa, đi về phía có ánh đèn.
“Ta không có vui, ta chân đau, đại nhân ngài nhẹ chút……”
Phó Lan Tiêu không quan tâm nàng, nàng liền muốn khóc, nước tích tụ từ từ rơi xuống, bị dọa hay đau đều có.
“Đại nhân, đại nhân! Ngài động tình, có đúng không?” Đại Tranh thật sự cho rằng Phó Lan Tiêu đưa nàng đến chỗ kia, nên nàng chỉ có thể nói những lời này: “Ta cảm nhận được ——”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị hắn nhẫn tấm che miệng lại.
Lưng nàng đυ.ng phải cây cột hoa, điều nàng làm nước mắt nàng lại tích tụ.
Lời còn chưa nói xong, đã biến thành tiếng nức nở khó nghe.
“Ngươi nói thêm câu nữa, có tin ta sẽ cho ngươi chết ở chỗ này không.”
Nàng sao có thể giống mấy người ở nông thôn, không cần mặt mũi mà nói ra bên ngoài, còn không nhìn đây là nơi nào, thật không biết xấu hổ.
Đại Tranh cảm nhận được lực đạo ở tay hắn cành chặt hơn, nàng run rẩy gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nàng thân bất do kỷ, cho dù là tiền đồ hay mạng sống đều bị hắn nắm chặt.
“Chuyện tối nay, gϊếŧ chết ở trong lòng đi, nghe hiểu không.”
Nàng hoàn toàn không dám nhìn Phó Lan Tiêu, hắn như ngọn lửa đốt chết nàng.
Cuối cùng, Phó Lan Tiêu rời đi không nói lời nào chứ đừng nói đến giải thích.
Đại Tranh hít thở dồn dập, ngồi dưới đất một lúc lâu, mới khập khiễng đứng lên.
La Y thấy thê, nàng ấy vội chạy đến đỡ hắn, còn hỏi, có phải nàng đã gây chuyện với tên lưu manh nào không, mắt cá chân đã bị sưng như thế rồi.
Đại Tranh dùng mu bàn tay lau nước mắt khô trên mặt, nàng lắc lắc đầu.
“Ta muốn có một ngôi nhà cho mình.”
Không cần quá lớn, không cần hàng xóm tốt nhất, chỉ cần có nàng, không cần người hầu, chỉ cần nuôi mấy con vật để giải sầu thôi.
“Lang quân, ở chỗ này không tốt sao?” La Y cảm thấy Đại Tranh được một tấc lại muốn tiến một thước: “Đây là nơi lang luân được cho khi thi đậu, cũng tốn hớn bổng lộc của nửa đời người, muốn ở cũng rất khó.”
Đại Tranh chỉ kêu La Y lấy thuốc trị thương cho nàng.
Nơi này không phải không tốt, là nàng đã nhìn ánh mắt người khác để sống hơn mười mấy năm, đến bây giờ cũng không có được tự do.
Bởi vì chân bị thương, nên ngày thứ hai Tiến Sĩ đi dạo phố, nàng cũng không thể tham gia.
Cảm giác thi đậu Tiến Sĩ đúng là không chân thật, chân nàng vừa bị thương một chút, đã có người đến tìm nàng.
Là tiểu thái giám trong cung đến tìm nàng.
Hắn ta giả vờ khụ một tiếng, mới nói: “Nô tỳ muốn nhắc nhở Đại Tiến Sĩ, thấy trên người ngươi có thương tích nên việc dạo phố sẽ được bỏ, nhưng ngươi đừng quên, ngày mai có Thám Hoa yến, Đại Tiến Sĩ nhất định phải đến."
Nghe nói lần khoa cử này, người có tên trên bảng tổng cộng hơn ba mươi, trước mắt Đại Tranh không có duyên với tam giáp, thủ tuyển ít nhất cũng phải chờ trước ba đến bốn năm, có lẽ, trong lúc này Phó Lan Tiêu sẽ mất đi hứng thú đối với nàng, hoặc là trong mấy năm này, nàng có thể ăn may nhặt được một chức quan nào đó, cứ như vậy rời khỏi Trường An, đây chính là tính toán tốt nhất mà nàng có thể nghĩ đến.
Nàng trước giờ yêu cầu không cao.
Hôm nay Đại Tranh còn có chút cà thọt, vào hoàng cung, vì khoa tiến sĩ cũng không cần xếp hạng, cho nên cũng không bắt mọi người phải đi lên dựa theo thành tích, chỉ cần phù hợp với quy củ là được.
Vì thế, nàng chậm rì rì đi theo phía cuối của đoàn tiến sĩ, ai ngờ còn gặp được một người quen.
“Ồ, đại tiến sĩ, ngươi làm sao vậy?” Râu dê của hắn ta thoạt nhìn đã dài hơn, càng phóng đãng không kềm chế được, lời nói có ẩn ý, điểm “Phong vận thú sự” của Đại Tranh.
Đại Tranh thật sự không muốn nhiều lời, bèn qua loa đối phó với hắn ta vài câu, ai ngờ hắn ta bỗng nhiên nói: “Nếu chúng ta đều thi đậu tiến sĩ, nói không chừng về sau sẽ cùng làm việc tận trung cho Đại Yến, đại huynh, có thể tưởng tượng muốn quy về bên nào chưa?
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Đại Tranh, nam tử lắc lắc đầu, lại gần nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi làm kiểu gì vậy, chuyện này cũng chưa hỏi thăm rõ ràng sao? May mắn ngươi gặp ta đấy, nếu không đi vào quan trường lần đầu tiên nếu mà đi không tốt, không nói đến con đường sau này, đến cái đầu còn khó giữ được.”
“Nào có nghiêm trọng giống như lời ngươi nói?” Đại Tranh cảm thấy người này lần nào cũng đều thao thao bất tuyệt, vốn định bước nhanh vứt hắn ta ở sau người, nhưng có thương tích trong người, chỉ có thể tiếp tục nghe hắn ta dông dài: “Nhìn ngươi kìa, không có mắt sao? Ta đã thăm dò, đây chính là cơ mật cực lớn……”
Giọng nói của hắn ta nhỏ như muỗi kêu, nhưng có thể rõ ràng mà truyền vào trong tai của Đại Tranh, “Đương kim hoàng đế bệnh nặng trong người, ngay cả khoa cử cũng là do Cửu hoàng tử tiếp nhận, mà ta nghe nói năm đó, Cửu hoàng tử cũng không được sủng ái, thời trẻ suýt nữa còn chết non thì phải, mà hiện giờ Cửu hoàng tử được hoàng đế sủng ái, tuy rằng tính cách hắn ôn nhuận nhưng xử lý công việc sấm rền gió cuốn, nhưng cố tình Đông Cung còn ở một vị đấy, hiện tại vẫn nói tuy rằng thân thể Thánh Thượng già rồi, nhưng tâm không già, muốn xem hai nhi tử bọn họ tranh giành như thế nào, thể nào cũng sẽ có một ngày như vậy……”
Thường nói Cửu hoàng tử giấu tài, nhẫn nhục phụ trọng, cũng có người cảm thấy Thái Tử còn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chưa đến cuối cùng, không biết ai thắng ai đâu.
Đại Tranh nào biết tham gia bữa tiệc Thám Hoa còn có thể nghe được bí mật như thế của hoàng gia, nàng cảm thấy râu dê này hỏi thăm tình báo thật ra cũng rất lợi hại.
Có điều nàng cũng hoàn toàn không thật sự muốn lựa chọn phe nào, nàng chỉ là một tân tiến sĩ nho nhỏ, có rất nhiều người nóng lòng quy phục, không thiếu một mình nàng.