Chương 47: Giận dữ

Rượu nàng còn mạnh hơn rượu gạo mà nàng uống trong hội thơ.

Nàng không hiểu sao hắn ta có thể uống được nữa.

Sau khi một trận xoay người qua đi, nàng cảm thấy cơ thể và ý thức dần trôi xa, nàng hoàn toàn dựa vào vai Ngụy Phù Nguy mới có thể miễn cưỡng để bản thân ngồi bình thường.

Nàng cũng chỉ có thể theo đề tài của Ngụy Phù Nguy, câu đáp câu không với hắn ta.

Thẳng cho đến khi giọng của Ngụy Phù Nguy đột nhiên im bặt.

“Điện hạ……?”

Không biết qua bao lâu, khi bên tai vang lên tiếng lần nữa, Đại Tranh mới mơ màng khó hiểu.

Đại Tranh ưm ưm hai tiếng: “Được rồi, ta muốn ăn chút gì đó để lót bụng!”

Dù sao, ánh mắt của nàng đã sớm mơ hồ, đôi mắt chớp chớp, cúi đầu sang một bên.

Phó Lan Tiêu nhanh tay nắm lấy cổ áo của nàng và kéo lên, lúc này Đại Tranh mới không bị ngã uống đất.

“Đại Tranh.”

Giọng nói Phó Lan Tiêu cực thấp, ngay cả Ngụy Phù Nguy người uống nhiều rượu nhất cũng cảm nhận được.

Hắn ta vừa muốn nói gì đó đã bị Phó Lan Tiêu trừng mắt.

Ngụy Phù Nguy cảm thấy, trong mắt hắn có có vài phần sát khí.

“Điện hạ đã trở về?” Giám khảo phụ trách chấm thi nhìn vào các món ăn, nghe được tiếng sét giữa trời xanh, sơn hào hải vị trước mắt đều vô vị, chỉ sợ là mình làm không tốt, sẽ để cho Cửu hoàng tử không vui.

Phó Lan Tiêu rất ghét mùi rượu trên người Đại Tranh, hắn để Thích Vô đỡ nàng lên xe ngựa.

Thích Vô nhận lệnh, vừa mới chóp chặt bả vai Đại Tranh, thì Đại Tranh như bị điểm vào huyệt đạo nào đó, nàng đột nhiên bừng tỉnh.

“Ta phải đi về!”

Nàng lắc đầu, như muốn rũ bỏ hình ảnh mơ hồ trước mặt, nàng loạng choạng đi về phía trước hai bước, cuối cùng nàng khụy xuống ngã bên cạnh xe ngựa.

“Đồ mất mặt.”

Luôn chạy loạn.

Hắn ra hiệu cho Thích Vô nhanh chóng động thủ, Thích Vô không chút do dự, ôm Đại Tranh lên xoay người sang hướng khác, nhấc chân rời đi.

“Đi đâu?”

“Nô tỳ này uống quá nhiều, nếu làm bẩn xe ngựa của chủ tử ——”

“Ai cho ngươi tự mình quyết định, ném hắn ta vào xe ngựa đi.”

Giọng điệu hắn khó chịu, Thích Vô suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp ném Đại Tranh vào xe ngựa.

Lần này, Đại Tranh bị quăng ngã đến thất điên bát đảo, đã tỉnh rượu vài phần, dạ dày không ăn gì nên có chút chua xót.

Phó Lan Tiêu bước lên xe ngựa, cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng của thiếu nữ, hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng dài, và áo trong màu xanh lục, càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn đang sờ soạng lung tung của nàng.

Có lẽ gương mặt ửng đỏ đã làm tôn lên vẻ đẹp mị hoặc của nàng.

Đại Tranh mò về phía trước, hình đã đang chéo nhau biến thành một người, nàng há miệng thở dốc, lời nói không chắc chắn: “…… Đại nhân?”

Tên hắn nàng không xứng gọi, nên nàng chỉ kêu hắn là đại nhân.

“Mấy ngày không thấy, mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần ngươi rất tốt, cách xa ta nên ngươi khá tốt nhỉ, Đại, Tiến, Sĩ.”

Khi hắn nói chuyện, còn mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, giống như đang muốn tìm người tính sổ.

Hôm nay Đại Tranh nghe không hiểu hắn nói: “Ta không thi đậu.”

“Ai nói ngươi không thi đậu?”

Vừa dứt lời, Phó Lan Tiêu liền thấy lời mình nói không ổn lắm, hắn cũng không tính cho Đại Tranh nhiều ưu đãi, nhưng đây cũng là kết quả chung của các giám khảo, nàng mặc dù không được xếp hạng ba, nhưng danh hiệu Tiến Sĩ cũng là danh xứng với thật.

“Thật sao?” Đôi mắt Đại Tranh sáng bừng, hiện tại nàng không thấy Phó Lan Tiêu đáng ghét nữa, nàng hận không thể ôm Phó Lan Tiêu để thể hiện sự vui mừng.

“Ta thật sự thi đậu sao?” Cánh tay đang sờ lung tung của nàng dừng lại, nàng ôm chặt lấy chân hắn, và hỏi lại lần nữa.

Phó Lan Tiêu nhìn hành động ngu ngốc của thiếu nữ, hắn đá nàng ra, liếc nhìn và nói: “Nếu đã là Tiến Sĩ còn nằm dưới đất làm gì. Ngày mai Tiến Sĩ đi dạo phố, ngươi đoán xem dáng vẻ hiện tại của ngươi buồn người đến thế nào, chắc ta sẽ ném ngươi xuống đường để người khác nhìn thấy ngươi ngu ngốc thế nào ——”

Đại Tranh đã bị niềm vui che lấp, nàng ừm một tiếng và nói: “Ta sẽ đứng lên ngay ——”

Hai tay nàng chống dưới đất và run rẩy đứng lên, nàng ngã về phía trước, đυ.ng vào ngực Phó Lan Tiêu.

“Đau quá!”

Vành mắt nàng ửng đỏ, giày cũng vướng vào ngón chân, uống quá nhiều rượu, nàng chỉ quan tâm đến chỗ bị đau, hoàn toàn không quan tâm mình đang ở trong lòng Phó Lan Tiêu với tư thế thế nào.

Tay Phó Lan Tiêu vừa lúc chạm vào đùi thiếu nữ, lúc nàng đến đã là tháng 5, đã sớm không phải mùa đông, quần áo nàng mỏng, chạm được cũng dễ như trở bàn tay.

Trái tim cháy bỏng lan ra đồng cỏ.

“Thật đau nha, nhất định là vừa rồi ta đã ngã vào đâu đó rồi.”

Lúc này giọng Đại Tranh vừa mềm vừa ấm, mê mang và ngây thơ, còn hừ hừ vài tiếng, tiếng hừ không nhẹ không nặng chạm vào ngực Phó Lan Tiêu, làm lòng hắn như phát hỏa, trực tiếp chặt đứt sợi dây.

“Cút xuống.”

“Hình như mắt cá chân của ta bị đau rồi, ở chỗ này nè.” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn được chút an ủi, chắc là nàng đã xem người trước mặt là người lúc trước: “Lan Cửu, ngươi có thể giúp ta gọi lang trung tới được không?”

“Cút xuống!!”

Nàng bị quăng ngã lần nữa, rượu cũng tỉnh bảy tám phần, đủ để nhắc nàng người trước mặt nguy hiểm thế nào.

“Ngươi điên rồi sao?” Phó Lan Tiêu kéo cổ áo nàng, làm quần áo nàng càng nhăn nheo hơn: “Vừa rồi ta nghe nói ngươi dựa vào ngực tên họ Ngụy kia, bây giờ lại nhào vào lòng ta? Vậy đừng làm Tiến Sĩ nữa, hiện tại ta sẽ kêu Thích Vô quay đầu lại Câu Lan viện kia, thế nào?"

“Ta, ta không có, chỉ là ta không cẩn thận, xin lỗi, đại nhân, người tha cho ta đi.” Đại Tranh sợ hãi, hiện tại nàng rất tỉnh táo, rõ ràng có thể nhìn thấy sự tức giận của Phó Lan Tiêu: “Vừa rồi ta uống nhiều quá, là vô tình thôi…… Đừng, đừng……”

Nàng quá sợ, cho nên không phát hiện xe ngựa đã dừng lại rất lâu, không ai dám tiếp nhận cơn tức giận của Phó Lan Tiêu, nên họ đã đi xa.