Chương 46: Ngực khó chịu

“Họ Đại, ta ở đây tìm ngươi đã vài ngày rồi, sao mà đến bây giờ ngươi mới đến thế này!”

Một tháng không gặp, Đại Tranh cũng cảm thấy có phải là hắn ta đã cao lên rồi hay không, hiện tại nàng phải ngẩng đầu, mới có thể nhìn thấy đôi mắt đang cười kia của hắn ta.

“Ngụy tiểu lang quân, sao ngươi lại tới đây?” Thế nhưng khi cùng hắn ở bên nhau, nàng không khỏi nhớ lại quá khứ mình bị nhục nhã, Ngụy Phù Nguy không sai, nhưng Đại Tranh cũng không muốn có tiếp xúc gì với hắn ta, sợ bỗng nhiên có người lao tới, mắng nàng không biết xấu hổ, đánh nàng một trận.

Tuy rằng việc này cùng với người nọ cũng không thoát khỏi quan hệ.

“Cái này không phải là bị đóng lâu không hoạt động à.” Ngụy Phù Nguy nói rồi làm bộ dáng hoạt động gân cốt, “Đừng cổ hủ vậy, ngươi xem ngươi kìa, đi, ta mang ngươi đi ăn!”

“Phụ thân ngươi chưa nói ta sao…” Đại Tranh bị hắn túm làm cho lảo đảo một chút, “Đừng để cho phụ thân ngươi biết chúng ta gặp nhau, nếu không sẽ không cho ngươi đi ra.”

“Ông ta nói thì nói chứ,” Ngụy Phù Nguy phủi phủi lại xiêm y, một bộ dáng ‘ngươi thật là thiếu đánh’, “Ta chơi cùng với ngươi, là do thấy ngươi thú vị, những cái khác liên quan gì tới ta, từ từ, sẽ không phải là ngươi thích ta rồi chứ?”

Đại Tranh không khỏi cảm thấy đỏ cả mặt, “Nói bậy, ta mới nhìn thấy ngươi vài lần, làm gì mà thích ngươi!”

“Vậy ngươi phải cẩn thận, người thích ta rất nhiều, nói không chừng ngươi cũng sẽ bị mị lực của ta đả động, nhưng trước tiên nói cho tốt, ta không thích nam nhân, ta cự tuyệt ngươi trước.” Ngụy Phù Nguy nhấc chân sải bước lên ngựa, ý bảo nàng cũng sải bước lên theo.

“Ngươi cũng quá tự tin… Ta không đi theo ngươi, ta muốn đi tìm Nhị nương —” Nàng còn chưa nói xong lời nói đã bị cánh tay dài của Ngụy Phù Nguy vớt một cái, cứ thế mà ném tới trên lưng ngựa, không cho nàng bất cứ cơ hội cự tuyệt gì.

-

Tửu lầu tốt nhất ở Trường An, tại nhã gian thượng đẳng, Đại Tranh chấp chén rượu, trong miệng vẫn cứ dong dài.

“Ngươi chớ có nên mỗi ngày cưỡi ngựa dạo phố, cũng nên đọc nhiều thêm chút sách đi…”

“Bảo ngươi tới uống rượu, ngươi làm sao mà cứ lải nhải cùng với ta thế, ngươi biết cái gì, cái này gọi là côi ý dị dạng!”

“Là côi ý kỳ hành mới đúng chứ?”

“Đúng đúng đúng, ta đọc sách kém, ta kính vị đọc sách nhiều đại tiến sĩ đây một ly!”

“Ta vẫn chưa có lên làm tiến sĩ đâu!”

“Đừng vô nghĩa, uống!”

……

Nàng không quen uống rượu, uống mấy chén xuống bụng đã có chút cảm giác thần chí không rõ ràng.

Tuy rằng nàng không muốn về sớm khi đi chơi, nhưng Phó Lan Tiêu đã định ra cho nàng quy định cấm đi lại vào ban đêm, nếu bỏ lỡ lúc này, La Y hầu hạ nàng sẽ phải bị phạt.

Hắn không có uy hϊếp, lại vẫn có thể bắt lấy nàng uy hϊếp.

“Bao lâu, bao lâu…”

Đại Tranh nắm lấy tay Ngụy Phù Nguy, thúc giục hỏi hắn.

“Ngươi quản những thứ đó làm chi, hôm nay không phải thi đình đã kết thúc à, như vậy nhất định là cần phải ngủ ở tửu lầu nha! Tới tới tới, không say không về nha, đại tiến sĩ.”

Thánh Thượng đối với lần này khoa cử rất là coi trọng, nhưng nguyên nhân là do thân thể nên để cho Phó Lan Tiêu lo phần lớn, sau khi Phó Lan Tiêu cùng vài vị giám khảo xử lý xong bài thi, thời gian cũng đã đến giờ Hợi, trong đó có người đã đề nghị không bằng mấy người cứ đi Thiên Vận lâu ngồi ngồi, hôm nay cuộc thi đình kết thúc, nhất định là vô cùng náo nhiệt.

Đồng thời cũng muốn làm gì đó để Phó Lan Tiêu vui.

Phó Lan Tiêu ở trước mặt người ngoài luôn bày ra một bộ dáng hiền hoà, đồng ý với kiến nghị của bọn họ cũng là việc không hiếm lạ.

Còn chưa ngồi xuống, lỗ tai hắn vừa động, đối với vài vị thần tử đồng hành nói: “Từ từ.”

Bọn họ đi vào đều là nhã gian thượng đẳng, ngăn cách hết thảy âm thanh ồn ào của hạ tầng, việc này cũng vừa vặn làm hắn có thể dễ như trở bàn tay mà tìm được ngọn nguồn thanh âm.

Phó Lan Tiêu đứng ở trước cửa nhã gian, không có bất kì sự do dự gì, mặt vô biểu tình mà đẩy cửa ra.

Vừa nhìn đã thấy Đại Tranh tay ôm ngực, sắc mặt đỏ thắm, trong mắt giống như một dòng nước mùa xuân, đối với thiếu lang bên cạnh nàng nói: “Ngực khó chịu, uống không được nữa rồi.”

Đại Tranh thật sự không biết rượu ngon hay không, nàng nhìn Ngụy Phù Nguy có thể viết một bài về rượu mà nàng không thể phân biệt được, chỉ biết có danh hiệu là “Danh phẩm” “Tuyệt phẩm” “Thượng đẳng”.

Nàng không biết cách uống rượu thế nào, nàng mơ hồ nhớ đến hội thơ, khi nàng uống một ly đầu nàng gần như mê mang.

Cho nên lần này nàng chỉ nhấp một ít, tuyệt đối không dám uống nhiều, còn chưa uống đến nửa ly, động tác nhỏ của nàng đã bị Ngụy Phù Nguy phát hiện

“Sao ngươi có thể làm người không thành thật như thế chứ, ta đã uống xong một ly rồi, ngươi còn giở trò à!”

“Ta giở trò khi nào?” Đại Tranh nghe thấy thế thì không bình tĩnh, từ trước đến giờ nàng làm việc rất nghiêm túc, chỉ có một nhà Đại Sách mới mắng nàng giở trò và lừa gạt.

Chỉ uống chậm có một chút, sao lại biến thành giờ trò rồi?

Nàng cầm ly rượu, giọng điệu ủy khuất: “Ta không biết uống rượu, ta chưa uống được mấy lần, vậy ngươi có thể nói cho ta biết nên uống thế nào mới đúng không.”

“Sao mà mới nói có một câu mà ngươi đã ấm ức vậy rồi?” Ngụy Phù Nguy cảm thấy cái tên họ Đại này sắp đuổi kịp tỷ tỷ của hắn ta rồi, kéo nàng chạy thì nàng kêu đau eo, thuận miệng nói đùa chút mà làm dáng vẻ như muốn khóc.

“Uống rượu thì đương nhiên là há miệng ra uống rồi, đừng có học mấy cái cách khoa trương kia.” Hắn lấy một ly rượu uống xuống bụng, lại lấy một ly khác và nói: “Đây, ta kính ngươi một ly!”

Suy cho cùng Đại Tranh cũng chỉ là một nữ lang nho nhỏ chưa từng nhúng tay vào quan trường, bị Ngụy Phù Nguy lừa vài câu, nàng liền trực tiếp uống một ngụm như hắn ta, kết quả nàng sặc đến đỏ bừng cả mặt, bụng nóng ran như sóng vỗ.