Chương 28: Tranh đấu hoàng gia

Sở dĩ Phó Lan Hữu kiêng kị với Phó Lan Tiêu, kiêng kị đến mức bài mưu hại hắn, mới đầu bởi vì thấy Phó Lan Tiêu giống với mẫu thân, ngoài mặt thì phúc hậu và vô hại, không tranh không đoạt, thật ra thì là tàn nhẫn độc ác, nữ nhân trong hậu cung không biết bị nàng hại chết bao nhiêu người, chính mẫu thân của hắn ta cũng xém bị nàng hại chết.

Mà Phó Lan Tiêu không chỉ di truyền dung mạo của mẫu thân hắn, mà còn kế thừa tính cách độc ác của mẫu thân hắn.

Thế gian đều khen hắn như một quân tử, giống như thần tiên.

Nhưng Phó Lan Hữu đã tận mắt nhìn thấy, chính tay hắn đẩy đệ đệ của mình xuống giếng.

Chính là đêm mà Phụ Hoàng cố tình lập hắn ta trở thành Thái Tử.

Nhưng hắn ta không có chứng cứ.

Phó Lan Hữu đã ngồi ở vị trí Thái Tử rất nhiều năm, hắn ta biết bản thân không phải lựa chọn số một của Phụ Hoàng.

Con nối dõi của Thánh Thượng không nhiều không ít, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều bị chết non, Tam công chúa và Ngũ công chúa đã xuất giá, Lục hoàng tử thì không có tiền sồ, sớm đã đi tứ phương phiêu lưu, hắn ta đứng thứ bảy, cùng với Phó Lan Tiêu còn có một vị công chúa, còn lại, là vị đệ đệ ruột đã chết của hắn ta.

Hắn ta cũng không biết tại sao năm đó Phụ Hoàng lại muốn lập người nhỏ nhất, sau đó lại bỏ qua Phó Lan Tiêu.

Dù sao người Phụ Hoàng thích là vị Hoàng Hậu đã chết kia, Hoàng Hậu có cơ thể yếu ớt, hoài thai một đứa con sẽ rất khó, sinh con xong thì mấy năm sau nàng ấy đã mất.

Tóm lại, Phó Lan Tiêu càng che giấu bản thân, Phó Lan Hữu càng ngồi vững ngôi vị, chờ thời cơ chín muồi, hắn ta muốn diệt trừ họa lớn này đi.

Nhưng với tình huống hiện tại, đa số mọi người trong triều đều đang phản chiến, hắn ta đã thất bại, nếu bị phế, chỉ dựa vào đức hạnh của Phó Lan Tiêu, kết cục của hắn ta sẽ là đầu rơi xuống đất.

Đột nhiên Phó Lan Hữu nghĩ đến gì đó, hắn ta nói với ám vệ: “Tiểu tư nô lúc trước hắn ta dẫn lên thuyền, người đã chết hay chưa?”

“Bẩm Thái Tử điện hạ, sau khi Thanh Ngọc bị gϊếŧ, bọn họ cũng bị đuổi đi, manh mối cũng bị chặt đứt, nếu được thì thủ hạ sẽ đi tra ——”

“Được rồi, nuôi các ngươi thật là ăn hại mà!” Thái Tử phất phất tay áo: “Hiện tại ta đi không được, ngươi làm theo lời ta, cần phải đi nhanh.”

***

Trong nháy mắt Đại Tranh muốn thoát khỏi Trường An.

Nàng nghĩ, lấy giấy thông quan của Đại Sách, hiện tại đi thì vẫn còn kịp, thêm tiền thưởng lúc trước, nàng có thể sống được mười ngày nửa tháng ấm no.

Tuy đã nhìn thấy giang sơn phồn hoa, có thêm bạn mới, nàng rất luyến tiếc rời đi nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Đương nhiên hành trang nàng cũng đã lấy xong, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Lan Cửu quyền thế ngập trời, nếu, nếu nàng thi đậu có lẽ sẽ khó bước ra khỏi thành.

Hắn cũng không muốn buông tha cho nàng, hắn chỉ muốn nghĩ cách tra tấn nàng thật tốt.

Đại Tranh thật sự không biết hắn làm vậy là ý gì, rõ ràng hai người đã…. không còn liên quan.

Nàng không sợ gì hắn cả, nàng cũng không muốn cầu xin hắn điều gì.

Nàng cũng không muốn làm liên lụy đến Triệu nương tử, nàng đã dọn ra khỏi thuyền hoa của các nàng ấy, thuê một căn ở cách chợ phía Tây không xa. Tuy có dột mưa nhưng vẫn rất tiện nghi.

Người làm dao thớt ta là thịt cá, trốn trốn tránh tránh chung quy không phải biện pháp.

Nàng cũng bình tĩnh lại, nghĩ kỹ rồi, Lan Cửu và nàng đã gặp mặt nhiều lần, đều không phải dáng vẻ như muốn gϊếŧ nàng.

Nếu còn có thể gặp mặt tiếp, nàng nhất định sẽ hỏi rõ, rốt cuộc hắn muốn cái gì.

Nếu nàng có thể cho thì cứ cầm lấy, chỉ cần có thể buông tha cho nàng.

Nhưng liên tiếp nửa tháng, Lan Cửu vẫn chưa xuất hiện, thậm chí Đại Tranh còn nghĩ rằng, lần này Lan Cửu sẽ không còn liên quan gì đến nàng nữa.

Không thấy Lan Cửu, nhưng nàng lại thấy một người.

Lại qua mấy ngày, có một nam tử mặc áo xanh đến gõ cửa phòng nàng.

“Đại Cống Sĩ, cuối cùng cũng tìm được ngươi, muốn tìm chỗ của ngươi cũng khó thật.” Đại Tranh chỉ hé cửa, đứng từ trong nhìn ra ngoài.

Nam tử kia khoảng 40 tuổi, để râu, đứng chắp tay cùng nàng.

“Ngài là?”

“Ngươi không nhớ ta sao? Chúng ta thi cùng trường đấy!” Người nam nhân áo xanh nói.

“Ta không nhớ rõ.” Nàng cảnh giác đánh giá người nam nhân: “Có chuyện gì sao?”

“Đại Cống Sĩ thật là quý nhân hay quên, nhưng bọn ta đều nhớ rõ ngươi, ngươi tuổi còn nhỏ đã thi đậu Cống Sĩ, tiền đồ vô lượng, quả nhiên là mẫu mực!” Người nam nhân khen nói: “Chỉ là ngươi quá thanh cao, yến hội nào cũng đều từ chối, bọn ta đều nghĩ rằng ngươi không thích nữ nhân, hiện tại ngươi lại dọn đến đây, đúng là không thể hiểu nổi ngươi mà.”

“Cảm ơn ngươi,” Đại Tranh cho rằng hắn ta nghe không rõ, giọng của nàng liền lớn hơn: “Cho nên, lang quân có chuyện gì không?”

“Ngươi đừng vội.” Nam nhân sờ sờ còm râu của mình và nói: “Là thế này, ngươi yên tâm, ta biết ngươi không thích vào yến hội. Lần này, là hội thơ! Nhà thơ văn nhân ở Trường An đều tham gia, cơ hội tốt như vậy, ngươi không muốn đi sao?”

Trong lòng Đại Tranh đắn đo, nàng không muốn tham gia, nàng sợ thân phận mình sẽ bị bại lộ, nàng sợ xuất hiện trước nhiều người.

Thôi, nàng từ Nhữ Thành đến, còn không phải vì tranh một địa vị cho mình sao?”

Loại rụt rè này không phải biện pháp, nếu mỗi lần đều làm như vậy thì nàng đã tự chặt đứt con đường đi của mình.

“Được, ta đi.”