Ngụy Trình lại giải thích, hy vọng có thể kéo mặt mũi dòng dõi thư hương về một chút, “Ta mới vừa nghe người ta nói, người phu tử nọ mà tiểu nhi mới vừa thỉnh về, tuy xuất thân nhà nghèo, nhưng cũng là nhân tài trẻ tuổi hiếm có, còn tuổi nhỏ đã xuất thân cống sĩ, nếu như ở trong thi đình nhận được thành tích bất phàm, vậy nhất định là tiền đồ vô lượng.”
“Ngụy thủ phụ không cần khẩn trương, chỉ là việc nhỏ thôi.” Trên tay Phó Lan Tiêu đang bưng một ly trà, hơi từ trà toả ra mờ mịt, che khuất nửa gương mặt tuấn mỹ của hắn, hắn ý vị không rõ mà khẽ cười một tiếng, ánh mắt không nhìn ra chút cảm xúc gấp gáp nào: “Lại nói đến nơi đây, ta còn chưa bao giờ dạo qua quý phủ cho tốt, Ngụy thủ phụ nguyện ý mang ta đi dạo sao?”
Ngụy Trình nghe xong trước mắt sáng ngời.
Trước kia Phó Lan Tiêu chưa hồi triều, kỳ thật đa số người đánh giá hắn đều là được đế tâm trích tiên quân tử, là thanh danh tốt “hiếm có khó tìm” ở trong miệng mọi người.
Nhưng khi hắn kết thúc việc giấu tài, Phó Lan Tiêu bỗng nhiên khởi sắc, hướng gió trong triều đột biến, buộc tội không ít thần tử có thâm giao cùng với Thái Tử.
Thủ đoạn cao siêu, tâm tư kín đáo, lại đối nhân xử thế ôn hòa, là hiện thân của minh quân.
Ngày Trường An thay đổi sẽ không quá xa, mà Ngụy gia cũng muốn nhanh chóng xác định đội ngũ cho mình.
-
Đại Tranh cảm thấy mình chỉ sợ đã đắc tội thủ phụ, con đường này khả năng sẽ đi không thông.
“Hay là ta nên gặp thủ phụ đại nhân thỉnh tội đi.”
“Ngươi quản ông ta làm chi, ngươi là phu tử do ta mời đến, tất nhiên là chỉ nghe theo ta là được, yên tâm, ông ta sẽ không làm gì ngươi đâu, chỉ là nhìn hung dữ thôi.” Ngụy Phù Nguy thưởng thức cung tiễn ở trên tay, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
“Đó là ông ta đối với ngươi, đối với ta cũng sẽ không như vậy,” khoan dung đều là đối với người thân cận, Đại Tranh cũng chỉ được xem như nô tỳ, nàng tất nhiên hiểu rõ đạo lý ở trong đó, “Nếu không, ngươi vẫn là nên theo ta trở về đọc sách đi, như vậy thủ phụ đại nhân nhìn thấy ngươi có nỗ lực, có lẽ sẽ không trách ta.”
“Ngươi có phải là nam nhân không, sao lại có thể nhát gan đến vậy?” Ngụy Phù Nguy đem một cây cung ném cho nàng: “Cùng ngươi trở về cũng có thể, vậy ngươi biết bắn tên không?”
“Ta tất nhiên là không biết.” Rõ ràng cây cung ở trong tay Ngụy Phù Nguy thoạt nhìn nhẹ như lông ngỗng, vậy sao đến phiên nàng ôm lại vô cùng gian nan thế này, “Ta làm phu tử cho ngươi chả lẽ nào ngươi còn muốn phu tử đi bắn tên hay sao?”
Hắn ta mời phu tử về chẳng lẽ là vì tìm người để cùng hắn chơi hay sao.
Đại Tranh xưa nay là người có tính tình tốt giống y cục bột, bị người xoa nắn một chút nàng sẽ mềm một chút, nhưng không quản được loại lang quân bất cần đời ăn chơi trác táng như Ngụy Phù Nguy.
“Vô nghĩa, mười lượng bạc là bỏ ra không hay sao?” Hắn ta duỗi tay nâng cung ở trong lòng ngực nàng lên, một chưởng không lưu tình chút nào mà vỗ đến phía sau lưng nàng, vỗ nàng một cái đã khiến cho nàng lảo đảo, “Nên thẳng thắn, mỗi ngày giống như một con rùa đen rút đầu vậy.”
“Cũng không có đâu, ta chỉ là thích cúi đầu thôi.” Đại Tranh rốt cuộc vẫn là nữ hài tử, bị người ta nói giống như con rùa đen rụt đầu, vẫn là có chút không vui mà nhíu nhíu mày, là do hắn ta nói chuyện không dễ nghe, hay vẫn là mọi người đều cảm thấy như vậy?
“Đừng không phục mà ngẩng cao cổ.” Hắn ta giơ tay đem đầu nàng bẻ về hướng hồng tâm, không chút khách khí mà ôm lấy eo nàng, còn khom lưng tách chân nàng ra, đùa nghịch mà ra tư thế bắn cung chính xác, tiện đà lại dùng đôi tay nắm lấy tay nàng, chậm rãi kéo cung.
Tên đã trên dây, chạm vào là nổ ngay.
Mũi tên giống như cơn gió lớn từ sườn mặt Đại Tranh mà bắn ra, mang theo sợi tóc nàng tung bay, ngay cả linh vũ cũng biến ảo thành cơn gió sắc bén, cắt qua gương mặt trắng nõn của nàng, để lại vệt hồng nhìn thấy ghê người, chọc cho nàng ai nha một tiếng.
“Ngươi cũng thật là, thanh âm chít chít như đàn bà, trách không được ngươi lại nói tên họ Lan kia bắt nạt ngươi” Ngụy Phù Nguy thô lỗ dùng ngón tay cọ lên miệng vết thương nàng vài cái.
Say đó cung tiễn hoàn toàn ném cho nàng, “Được rồi, ngươi cầm phải rèn luyện thân thể nhiều hơn, về sau sẽ không bị bắt nạt.”
Ánh mặt trời lười nhác trải dài theo hành lang, xuyên thấu qua mầm cây mới nhú, chiếu vào trên Phó Lan Tiêu đang nghiêng người, hình dáng lúc sáng lúc tối, mà trên mặt hắn cảm xúc càng là đen tối không rõ.
Khoảng cách giữa hai người cực gần, Ngụy gia lang quân này có loạt hành động như thế, giống như là đang vây quanh người bên trong vậy, hai mắt lại càng sáng ngời mê người, giống như là làn nước mùa thu sáng rọi rạng rỡ.
Hắn lại cảm thấy, sự ái muội nồng đậm khó chấp nhận nổi.
Phó Lan Tiêu có một chút suy tư không tự chủ mà vuốt ve chiếc nhẫn ở trên ngón cái.
Tiện nô, ngay cả con vợ cả của Ngụy thủ phụ mà cũng muốn câu dẫn.
Nội tâm vốn đang bất an của Đại Tranh vừa mới bình tĩnh lại đã nhìn thấy một lão nô lưng còng đi nhanh đến, lớn tiếng nói: “Lang chủ điện hạ, nhất định phải trục xuất người này khỏi phủ!”
Đại Tranh bị sự việc đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ hơn, tâm loạn như ma nói: “Vừa rồi có phải ta chọc giận đại nhân hay không, có thể làm phiền ông đưa đường để ta nhận lỗi với đại nhân được hay không?”
“Hôm nay lão đầu tử không vừa mắt ta chỗ nào, ông đi nói với ông ấy rằng đây là phu tử của ta, không có sự cho phép của ta không ai có thể đưa hắn đi.” Ngụy Phù Nguy tất nhiên không muốn vì vậy hắn ta lôi Đại Tranh rời đi: “Ngươi không phải nói với ông ta cái gì, ta bỏ tiền ra ngươi đương nhiên phải nghe ta, đi!”