Chương 26: Nhục nhã

Chỉ thấy lão nô kia phất tay, mấy tên cường tráng mạnh mẽ bên cạnh cưỡng ép tách hai người ra: “Tiểu lang quân đừng làm mấy người tiểu nhân chúng ta khó xử, đây là mệnh lệnh của lang chủ... Đưa tiểu lang quân về trong nội viện suy nghĩ về lỗi lầm!”

Ngày bình thường mấy người nô bộc này chỉ đi quanh hắn ta, làm gì có chuyện kéo hắn ta một cách mạnh mẽ như vậy, Ngụy Phù Nguy không phục hét lên: “Ta thì thế nào, cần phải suy nghĩ lỗi lầm sao? Lý Trang, dẫn ta đi gặp phụ thân, ta muốn đích thân hỏi ông ấy! Còn muốn đưa hắn đi cùng, ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!”

Lý Trang lắc đầu, dùng mắt ra hiệu ra lệnh cho người đưa đi, rồi sai người ném Đại Tranh ra khỏi phủ.

“Ta xuất thân là cống sĩ, dạy tiểu lang quân hoàn toàn không có vấn đề gì.” Đại Tranh vẫn muốn chiến đấu cho bản thân nên nàng vội vàng kéo ống tay áo của Lý Trang lại, nửa người nàng chặn cánh cửa màu đỏ thắm mà chủ thẻ sắp đóng lại: “Vừa rồi tiểu lang quân cảm thấy ta thật sự rất yếu, dạy ta một hai chiêu mà thôi, không chậm trễ việc học.”

Kết quả, Lý Trang chỉ vào cái mũi của nàng mắng: “Ngươi mau bỏ tay ra! Lang chủ của ta cũng không muốn gặp ngươi, thứ chết tiệt, dơ dáy, ta cảm thấy xấu hổ khi nói trước mặt tiểu lang quân mà thôi, là loại hàng gì mà dám đến câu dẫn tiểu lang quân, đây chính là con trai trưởng duy nhất của Ngụy phủ chúng ta, thứ không biết sống chết!”

“Ta không câu dẫn, ta cũng không giống như những gì các ngươi nói. Ta đã cứu được vẹt của tiểu lang quân nên mới được tiểu lang quân tán thưởng, được hắn giữ lại làm phu tử, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, có thể cho ta gặp đại nhân một chút hay không, ta có thể giải thích rõ ràng!” Đại Tranh bị mắng thì có chút không hiểu, nước mắt lưng tròng, hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương của nàng càng khiến Lý Trang dừng lại chửi rủa một lần nữa.

“Ngươi đừng giả bộ đáng thương ở đây, một nam nhân mà khóc như nữ nhân, hừ, thật buồn nôn! Lang chủ của chúng ta nhân từ đã cho ngươi mặt mũi rồi, chỉ đuổi ngươi ra ngoài ngươi còn do dự, dây dưa không rõ như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí!”

“Ta không có.” Đại Tranh còn chưa nói xong Lý Trang đã dùng sức đẩy nàng ra ngoài, kệ nàng ngã xuống đất, dứt khoát đóng cửa lại, chỉ để lại một tiếng rầm thật lớn.

Tại sao lại trở nên như vậy?

Nàng câu dẫn ai?

Nàng vốn tưởng rằng nếu mình thi đậu công danh chắc chắn sẽ có người coi trọng nàng, sẽ không coi nàng như một món đồ gọi thì đến không thì đi, mà sẽ coi nàng như một con người.

Sau khi bị mắng chửi một trận, Đại Tranh không biết phải làm sao, nàng thẫn thờ ngồi trên đất, mãi cho đến khi trời mưa to mới hồn bay phách lạc đứng lên, xoa xoa bắp chân đã cứng ngắc của mình.

“Lang quân, chủ tử nhà ta cho mời ngài.”

Một người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nàng, cầm dù che mưa nhưng không che cho nàng nửa phần.

Nàng kinh ngạc khẽ ngẩng đầu lên, đồng tử lập lòe: “... Là Thủ phụ đại nhân sao?”

"Lang Quân, đi theo ta."

"Được, được!" Nàng hưng phấn gật đầu, một đường đi theo người mặc áo đen, líu ríu nói: "Thật sự ta không có ý tứ gì khác, ngươi có thể gọi tiểu lang quân hỏi qua một chút...”

Ngụy phủ tuy lớn nhưng Đại Tranh đi theo người mặc đồ đen càng ngày càng xa, khi nàng nhận ra bọn họ đang đi ngược lại bọn họ đã đi đến một con hẻm, phía trước con hẻm này khá khuất này có một cỗ xe có hai con ngựa kéo màu nâu đậm, những hạt mưa rơi vào những hoa văn tinh xảo kia, chiếc chuông đồng trên mái hiên xe đang ngân vang cùng với bức màn che mưa tạo thành âm thanh tao nhã thoát tục.

“Đây là...”

Thân hình Đại Tranh đứng lại, ngón tay chỉ về phái xe ngựa, kỳ lạ hỏi: “Có phải đến nhầm chỗ hay không? Chúng ta có thể nói chuyện trong quý phủ, đại nhân có việc gì sao? Nếu không ngày khác ta đến nhà thăm hỏi, ta đi trước...”

Nhưng người mặc áo đen kia cũng không giải thích cho nàng biết, thấy nàng chuẩn bị rời đi hắn ta trực tiếp nắm lấy bả vai của nàng nhét nàng vào trong xe ngựa.

Toàn thân vốn ướt đẫm, xiêm y dính vào cơ thể, lúc đi vào đầu gối của nàng lại bị đập trúng, cơn đau gấp đôi khiến nàng không chịu được mà kêu lên.

“Đại Tranh."

Đầu lưỡi nhẹ chạm vào hàm trên, có tên dễ phát âm Đại Tranh.

Nhưng khi phát ra từ miệng nam nhân lại hơi nghiến răng nghiến lợi.

Mái tóc dài của Đại Tranh bị nước mưa thấm ướt, dính chặt vào da đầu, nước mắt trộn lẫn với nước mưa, con ngươi càng thêm đỏ tươi.

"Lan Cửu..."

Nàng chống hai tay xuống đấy, hoảng hốt nhìn hắn, nam nhân đang ngồi nghiêm chỉnh, chiếc trường choàng hoa văn sẫm màu xanh lá theo động tác của hắn rơi vào nệm, mái tóc dài được buộc tỉ mỉ trên một chiếc vương miện nhỏ bằng ngọc màu trắng, lúc hắn giơ chân nhấc tay mang theo sự quý phái bẩm sinh.

Trong xem ấm áp, hương thơm quanh quẩn tạo cảm giác không chân thật.

Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, cười như gió xuân nhưng khi lọt vào tay nàng thì như băng lạnh.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, cười như không cười nói: “Mấy ngày không gặp, ngươi đã học được rất nhiều.”

Đại Tranh sợ tới mức không dám thở mạnh, thậm chí nàng còn duy trì tư thế ngã xuống.

Phó Lan Tiêu vẫn rất bình thản, Đại Tranh đợi một lúc mới dùng âm thanh rung rung phá vỡ sự im lặng.

“Lam Cửu, ta, ngươi tìm được ta từ khi nào?”

“Đồ của ta đưa ngươi, tại sao lại ném bỏ như vậy?” Hắn không trả lời, lấy một chiếc vòng tay màu bạc sẫm từ chiếc hộp trên chiếc bàn thấp bên cạnh, chậm rãi nắm lấy cổ tay nàng, đeo vào cho nàng.

Có lẽ hắn là người gọi tên nàng ngày hôm đó, hắn đang trêu đùa nàng, giống như chim ưng và thỏ, mèo và chim, rắn vào chuột.

Nàng để mặc hắn chi phối, giống như một con rối không biết tức giận. Khi nàng phản ứng lại, trên tay nàng đã đeo một chiếc vòng bạc khiến người khác sợ một lần nữa.