“Có phải chúng ta đã đến Trường An rồi không!” Một giọng nói vô cùng quen thuộc, nháy mắt hắn đã nghĩ đến người nói là ai, mà người kia đang chỉ vào ngọn tháp xa xa: “Tòa tháp kia. Ta từng nghe nhiều người nói qua rồi!”
Nhưng nàng là nữ tử.
Nàng đứng ở giặc đám hoa nương, cùng với thuyền hoa đang chậm rãi đi đến bến tàu, gương mặt nhỏ nhẵn giống y đúc người trong trí nhớ của hắn.
Nhưng nàng là nữ tử.
Thanh âm của nàng thật sự quá lớn, so với trong trí nhớ của hắn thì nhẹ nhàng hơn, lại mang theo giọng nói quê sứt sẹo, hấp dẫn vô số ánh mắt khác trên thuyền.
Nhưng nàng không để bụng, trong mắt chỉ có tòa bạch tháp mà người ta nói đến kia.
Cơn gió hơi xốc góc váy nàng, hoa thuê ở trên như hoa điểu.
Nhưng nàng là nữ tử.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của nàng thật thú vị, giống như nàng rất muốn biết nơi đó.
Người khác nhìn ngọn tháp theo ngón tay nàng chỉ.
Chỉ có hắn vẫn luôn ở nhìn chằm chằm nàng, tìm tòi nghiên cứu, giữ kín như bưng.
Cho đến khi nàng cảm nhận được ánh mắt lạnh băng nhìn mình, nụ cười nàng cứng lại, gương mặt trắng nõn đã trắng đi vài phần.
Nàng chớp mắt một cái, lập tức trốn ở phía sau các hoa nương.
Trong lòng Phó Lan Tiêu như có thứ gì đó châm lửa, hắn hướng về phía thuyền hoa kia, lạnh lùng nói: “Dẫn nàng ấy lại đây!”
"Cái gì? Hắn chính là người đàn ông phụ bạc kia?" Nhưng mà Tứ Nương chỉ mới cập kê hai năm, tính tình nóng nảy: “Không phải oan gia không gặp mặt, chúng ta đừng tiếp hắn, không hầu hạ hắn!”
Nhưng đến cùng thì Tứ Nương vẫn quá ngây thơ, Nhị nương an ủi vài câu, lại nói: “Quần áo người nọ mặc không tầm thường, nhất định là người có tiền, chúng ta mới đến đã đắc tội người ta, sau này làm sao có thể sinh hoạt ở Trường An?”
Lại nói với Đại Tranh: “Người đó trổ mã tiên tư, giống như tiên nhân, nhìn rất quen mặt, nếu như vị lang quân kia vì ngươi mà đến, có lẽ vì hắn ta thẹn trong lòng, không bằng ngươi nói thẳng cho hắn biết thân phận của mình. Nếu có tình, không chừng hắn ta cũng sẽ đưa ngươi về, sau này làm thị thϊếp cũng tốt, không cần phải chịu khổ nữa.”
Trong nội tâm Đại Tranh cười giễu nhưng cũng không phản đối Nhị nương.
Lan Cửu có thể tự tay tháo chiếc vòng dính máu trên cánh tay bị đứt của Đại Sách rồi đeo lên tay nàng với vẻ mặt không thay đổi.
Từ đêm đó, hắn nhất định không liên quan đến hai từ dịu dàng.
Xuất thân của hắn cao quý, có lẽ là do hắn hối hận ngày hôm đó đã tha cho nàng, bây giờ đang nghĩ đến chuyện gϊếŧ nàng diệt khẩu.
Dù sao nửa năm này hắn ở chung phòng cùng một nô tài sáu tháng, lúc đó bị thương nên mới cần nàng, e rằng hắn muốn xóa sạch đoạn lịch sử này.
Những lời của nhị nương khiến nàng cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ.
Lúc ấy nàng rất ngây thơ, cho rằng nàng tiết lộ thân phận của mình cho hắn thì hắn cũng sẽ đáp lại.
Hơn nữa nàng cũng không muốn làm thị thϊếp, hóa ra trong mắt người ngoài, nếu có tình yêu, lợi ích lớn nhất chính là làm thê thϊếp.
Có rất nhiều thị thϊếp bên trong Chu phủ, nhưng nếu trêu chọc cho Lang chủ và phu nhân không vui thì sẽ bị bán ra ngoài ngay lập tức, mà ngay cả quan gia cũng chỉ nhai lại vài câu, thị thϊếp chỉ để phát tiết, cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.
Quả thật, không có cái gì gọi là tình yêu, đơn giản chỉ là lợi dụng và chà đạp mà thôi.
Nhưng nếu kéo người khác xuống nước thì nàng không làm được.
“Hắn... Đối với ta rất tàn nhẫn." Lúc nàng nói ra lời này, cũng không biết sắc mặt của mình khó coi như thế nào, hóa ra thừa nhận những lời này quá đơn giản nhưng cũng rất khó khăn.
Đại Tranh sợ mình sẽ khóc cũng không dám dừng lại, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng kết thúc: “Ta cảm ơn lòng tốt của các vị cô nương đây, nhưng ta có ý nghĩ của mình, để một mình ta đi gặp hắn, hắn không biết thân phận của ta, có lẽ giả ngây giả ngốc cũng có thể lừa dối qua.”
Nàng tới mượn bột phấn hồng của bọn họ, cố ý bôi lớp phấn trên mặt dày hơn bình thường vài lần, cạnh môi còn vẽ một nốt ruồi lớn màu đen.
Trước mắt bọn họ không cần phải quen biết nhau.
“Đã xong chưa?” Thích Vô khoanh tay trước ngực, mất kiên nhẫn đứng ở ngoài cửa hỏi thăm.
“Lang quân, chúng ta xong rồi.” Đại Tranh đứng dậy, mở cửa, hương phấn nồng đậm khiến Thích Vô lui về phía sau hai bước.
“Ngươi được rồi, những người khác cũng đi qua đi.”
Thích Vô liếc nhìn khuôn mặt như đít khỉ của Đại Tranh, sợ sẽ làm bẩn mắt của Phó Lan Tiêu.
Nói đến cũng rất kỳ lạ, điện hạ không bao giờ gần nữ sắc, sao lại coi trọng Hoa nương, Hoa nương thôi thì không nói gì, nàng lại còn là thuyền nương.
Nếu cho hắn chút thời gian nữa, nhất định hắn sẽ đi tìm mấy nữ nhân trong sạch, nếu không chuyện này đến tai Nguyễn gia, nhất định sẽ có ác cảm với điện hạ.
Nếu vậy thì tốt quá, Đại Tranh không nói gì quay lại thu dọn hành lý.
Thông quan điệp bị ngấm chút nước nhưng vẫn còn sử dụng được, xiêm y thì lung tung xếp lại, đủ rồi, việc cấp bách chính là tìm việc càng nhanh càng tốt và bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi!