Chương 19: Dê vào miệng cọp

Nhưng trước khi nàng xếp đồ xong, Thích Vô đi phía sau đã xoay người lại, sắc mặt rất hưng phấn chỉ về phía nàng nói: “Ngươi đến đây, đi theo ta.”

Đại Tranh yên lặng liếc nhìn đám đông đã bị đuổi về, trong nội tâm tự động viên mình, lần đầu tiên ưỡn ngực rời đi theo Thích Vô.

Thích Vô không nhận ra nàng, khả năng Lan Cửu cũng không nhận ra, phải không?

Có lẽ nàng sẽ sớm bị đuổi về.

Thuyền của Lan Cửu quả thực tốt hơn nhiều so với thuyền hoa của nàng, thậm chí còn tốt hơn thuyền ở Nhữ Thành trước đó, rực rỡ muôn màu, rất xa hoa.

Hắn ngồi trong phòng trong thuyền, ngón tay gõ theo nhịp trên chiếc kỷ trà, không giống ngày ấy.

Nàng nhìn thấy hắn thì sợ run cả người, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của hắn, có lẽ hắn cũng không nhận ra.

Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh, thậm chí ngăn cách cả thế giới huyên náo bên ngoài.

“Đại Tranh.”

Hắn bất thình lình nói ra cái tên này, dễ nghe lại có chút dỗ dành.

Đại Tranh không khỏi sợ hãi nhưng lúc này nàng đang quỳ trên mặt đất, mặt cúi xuống, không để hắn nhìn thấy bất kỳ tâm tình nào.

Nàng vẫn cúi đầu như trước, cố gắng che dấu tâm tình: “Đại nhân, nô tài tên là Triệu Ngũ Nương, ngài muốn gặp ta, có gì phân phó không?”

Giọng nàng vừa dứt, giây lát đã có người nắm lấy cánh tay nàng nhấc lên, người đàn ông dùng dức kéo nàng lên.

Không biết thương hoa tiếc ngọc được ghi như thế nào, giống như xuất phát từ bản năng dã thú, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gần như đều bị hắn bóp chặt, bàn tay cùa hắn rất lớn, giống như nhện bắt mồi rơi vào trong lưới.

Điều này khiến nàng không thể không ngước mắt lên nhìn hắn.

Khuôn mặt diễn viên hí khúc của nàng phản chiếu hoàn toàn trong đồng tử của hắn.

Nam nhân trước mặt đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng.

Phó Lan Tiêu gọi nước, kéo nàng đến trước chậu nước, ra lệnh: “Đi rửa sạch.”

Con mắt Đại Tranh rũ xuống, thuận miệng bịa ra một cái cớ: “Ta không trang điểm sẽ không đẹp, sợ làm dơ mắt ngài.”

“Tự ngươi rửa hay ta rửa cho ngươi, chọn một đi.”

Hắn đưa ra lựa chọn cho nàng nhưng không cho nàng lựa chọn, tay hắn đã thò vào trong chậu.

Động tác của hắn khác biệt so với vẻ bề ngoài, đầu ngón tay chai sạn thô lỗ lau đi lớp trang điểm dày của nàng, sức lực của hắn khiến nàng không giãy ra được, hắn cố ý làm như vậy, nàng đành phải thừa nhận.

Son phấn tan ra trong nước ấm, lộ ra một khuôn mặt trắng thuần, đầu ngón tay chấm lên son dưỡng môi, lại chậm lại, nhẹ nhàng cọ xát qua cánh môi nàng.

Lặp đi lặp lại.

Hai con ngươi đen như đá không chút do dự nhìn quanh khuôn mặt của nàng, giống như lửa sáng muốn thiêu đốt nàng.

“Cũng không tệ lắm.”

Nhìn rất quen mắt.

“Không muốn cho ta nhìn thấy phải không?”

Vì chuyện vừa rồi hai má cùa Đại Tranh tự dưng diễm sắc hơn.

Nét mặt nàng có vẻ trốn tránh, chỉ có thể dùng nhiều lời nói dối hơn để bù đắp: “Bởi vì... Bởi vì ta bán nghệ chứ không bán thân.”

Nàng dừng lại một chút, rất nghiêm túc bổ sung: “Cho dù là thiên đại quan cũng như vậy.”

Hắn chế trụ bàn tay của nàng, nắm thật chặt, hắn càng cảm thấy buồn cười hơn vì một lí do hoang đường mà hắn kiên nhẫn bắt chuyện với một kỹ nữ.

Đôi mắt đẹp của hắn liếc nhìn một cái, đem theo chút chọc tức nói: “Tỉnh lại đi, ngươi nghĩ ngươi là ai, ai cần ngươi. Nói đi, ngươi biết làm gì?”

Đại Tranh cắn răng sợ hắn phát hiện ra sự bất mãn của nàng, nàng ngập ngừng mở miệng nói: “Ta có thể đánh đàn.”

Hắn giơ tay gõ vào lòng bàn tay nàng, lạnh lùng nói: “Đây không phải đôi tay có thể đánh đàn.”

Từ nhỏ Đại Tranh đã làm việc nhà nông, nàng đã làm rất nhiều công việc nặng nhọc, trên tay cọ xát tạo thành vết chai, một thời gian không mất đi.

Nàng cũng không thể nói dối một lần nữa: “Cũng không giỏi lắm, học không giỏi.”

“Học không giỏi sao có thể làm thuyền nương.”

“Vừa làm chưa được bao lâu, khách hàng đều không vừa mắt, vì vậy chỉ có thể làm việc lặt vặt để kiếm cơm ăn.”

Nam nhân trước mặt hừ lạnh: “Miệng lưỡi sắc bén.”

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay gỡ tất cả những chiếc châu trâm và trâm cài trên đầu nàng, mái tóc dài xõa xuống, thiếu nữ kinh ngạc, mê manh, đề phòng giống như một con nai trong rừng.

Hắn nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Trong nhà có huynh đệ gì không?”

Chuyện gì đến vẫn phải đến, nghĩ đến ngày đó hắn vừa muốn bỏ qua cho nàng, vừa muốn bắt nàng về để tra tấn.

“Một thân một mình. Nếu không tại sao ta phải chạy đến đây làm thuyền nương?” Sau khi nói dối quá nhiều, trong lòng Đại Tranh sinh ra một sự tự tin, khi nói dối hắn nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng vì hắn là một tên đại lừa gạt.

“Người khác cũng làm.”

“Đó là người khác, ta là ta. Đại nhân đã chướng mắt thân thể của ta, cũng không nhìn trúng tài nghệ của ta, không bằng để ta rời đi, không ai trì hoãn ai.”

Đại Tranh sợ hắn, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi hắn.

Thân thể nàng hơi ngửa ra sau lại bị Phó Lan Tiêu kéo gần lại, thuận tay ôm lấy eo nàng.

Nhưng nàng cảm thấy mình như một con mồi bị nắm chặt, nội tâm như nổi trống, giống như một giây sau sẽ bị ăn tươi nuốt sống.

Giống như là dê vào miệng cọp.

“Vội cái gì chứ? Không phải nói không ai để ý sao?”