Hắn biết, Đại Tranh rất thích giọng điệu này.
“Ta……” Đại Tranh quỳ trên mặt đất, nàng rất muốn cùng hắn bên nhau ngày năm mới, đi Trường An, nhưng nàng biết hy vọng này vô cùng xa vời.
Nàng muốn nói cho hắn biết mình là nữ tử, nhưng nên nói thế nào đây?
Chính nàng và Thanh Ngọc không giống nhau, đi nhà ai thì nghe theo người đó, đều là tùy vào chủ nhân.
Đại Tranh do dự làm hắn vô cùng không vui, giọng nói hắn lạnh đi vài phần: “Nói.”
Nàng nên gọi hắn là gì? Lan Cửu?
Đó là hắn tên thật sao?
“Ta…… Đại nhân, lúc trước ngài từng nói qua sẽ giúp ta khôi phục lương tịch, còn tính không?”
“Không phải ngươi nói, ngươi tin cách làm người của ta sao, hay là ngươi cho rằng ta lật lọng?”
Giọng nói Phó Lan Tiêu hơn nửa năm khiến nàng đã quen đến không thể quen hơn, nhưng lúc này nàng lại thấy vô cùng xa lạ.
Trong trí nhớ của nàng, hắn luôn đối xử dịu dàng với nàng, chưa từng như vậy bao giờ.
“Ta không có ý tứ này!”
“Còn nguyện vọng gì không?”
Ồ, còn có thể thêm một cái nữa.
Vậy nàng muốn nhiều chút nữa.
“Ta muốn năm mươi lượng bạc, có thể không?”
Lời này vừa nói ra, Thích Vô đứng phía sau Phó Lan Tiêu nhíu chặt mày.
Năm mươi lượng, xem thường ai vậy.
Bởi vì người đứng vẫn không nói chuyện, Đại Tranh tưởng mình công phu sư tử ngoạm.
“Nhiều quá sao? Hai mươi lượng hoặc mười lượng cũng được, bởi vì khi cứu ngươi ta đã dùng tổng cộng tám lượng bạc, còn hai lượng thì ta dùng cho cuộc sống sau này ——”
“Còn gì nữa không?”
Hả? Còn thêm nữa á?
Kỳ thật đã đủ rồi, nàng đã không còn biết mình muốn gì nữa.
Nói đến cũng buồn cười, sau khi gặp được Lan Cửu, mọi thứ nàng muốn đều có Lan Cửu.
“Vậy, vậy đại nhân mua cho ta chiếc vòng đi, ta muốn vòng bạc, cái giống của biểu đệ của ta đó, từ khi sinh ra hắn ta đã có cô mẫu của ta mua đồ, tượng trưng cho khỏe mạnh và yên vui, ta vẫn luôn muốn nó.”
Qua một lúc lâu, Phó Lan Tiêu không nói lời nào, Đại Tranh cho rằng mơ ước của cô quá xa vời, lúc muốn ngẩng đầu giải thích, thì nhìn hắn hung hăng liếc xéo nàng và bước nhanh ra ngoài khoang thuyền.
Trên boong tàu, Phó Lan Tiêu khoanh tay đứng đó, tuyết trắng như lông vũ rơi xuống vai hắn.
Thích Vô đưa một áo khoác lông cừu và nghe hắn hỏi.
“Tình huống bên Thái Tử thế nào rồi?”
“Bên kia đã nhận được mật tin, bọn họ đang bận trở về phủ.” Thích Vô cung kính, nói: “Điện hạ, thuộc hạ cho rằng phải mau chóng trở về, không thể làm cho bọn họ lại trả đũa.”
“Không vội, đem thuyền đi đến Nhữ Thành.”
Thích Vô đi theo Phó Lan Tiêu 10 năm, cũng không đoán được tính khí thất thường của hắn, tâm tư Cửu hoàng tử thất thường, nhưng mà hiện tại hắn ta biết hắn có ý gì —— hắn lười giả vờ.
Là mưa gió sắp đến, ý phải thổi lửa thật tốt.
Xem ra người tên Đại Tranh kia sẽ không sống được lâu nữa.
Trời còn chưa sáng Đại Tranh đã thức dậy, nàng ngủ không ngon giấc, một là vì cái giường kia quá mềm, nàng không quen ngủ trên đó, hai là...
Tình hình hiện tại khiến nàng thực sự không thoải mái.
Nàng và Đại Sách và Chu Lang đã hoàn toàn nháo loạn đến bế tắc, ngay cả chỗ dung thân nàng cũng không có.
Về phần Lan Cửu, nàng cũng không biết đêm qua hắn muốn gì.
Thấy hắn có vẻ rất không vui, giống như không muốn đưa cho nàng, aiz, hóa ra dù người có giàu có cỡ nào cũng phải tính toán chi li.
Nhưng có như vậy thì cũng quá mức rồi, tốt xấu gì bọn họ cũng ở chung lâu như vậy, lúc bị thương nặng hắn cũng không nghĩ tới là ai đã cởϊ qυầи áo, chạy đi thay băng cho hắn, dù sao bây giờ cũng là lúc nên cho nàng một chút tiền, dù sao nàng cũng sẽ không ở lại Nhữ Thành, cần rất nhiều tiền để rời quê.
Đến lúc đó, nàng sẽ có thể sống thật với con người mình.
Nếu không thì cấp cho nàng tám lượng bạc cũng được!
Thanh Ngọc đến hầu hạ, rửa mặt rồi đưa nàng đến gặp Phó Lan Tiêu, còn đưa một hộp thuốc cho nàng dặn nàng phải bôi mỗi ngày.
Phó Lan Tiêu nhẹ vuốt ve nhẫn ban chỉ trong tay, cúi đầu xử lý những công việc chưa xử lý trong khoảng thời gian này, nếu không phải vẫn là bóng dáng đó thì Đại Tranh không thể ghép hình tượng Lan Cửu, vệ sĩ của nhà họ Chu, người nghiêm túc và có trách nhiệm, luôn cho nàng lời khuyên, cùng với hắn của lúc này.
Sáu tháng qua, lòng tốt của hắn đối với nàng đều là giả?
Thật sự có thể giả bộ tốt đến như vậy sao?
Trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa quen, nhưng nàng có quen hay không thì cũng không ai quan tâm, đây là chuyện nàng phải chấp nhận.
Nàng được dẫn đến phía bên kia của căn phòng chính, chỉ cách Phó Lan Tiêu vài bước chân nhưng dường như bị ngăn cách bởi dải ngân hà.
Đại Tranh nhìn xuống bàn tay nứt nẻ, tê cóng của mình rồi nhìn những ngón tay sạch sẽ của hắn, vội vàng bôi cao vào.
Nàng không chịu được bầu không khí im ắng áp lực này, hít sâu một hơi, giọng điệu ra vẻ nhẹ nhõm, chủ động bắt chuyện với hắn: “Đại nhân, ngài nhìn xem.”
Bởi vì nàng đến gần đã đem đến một mùi hương kỳ dị.