Chương 11: Muốn nói cho hắn biết

Hắn cau mày, nhanh chóng nâng mí mắt lên, ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ.

Nàng cười rộ lên mang theo vẻ thoát tục với sức sống mãnh liệt và ngoan cường. Lúc này những nốt tàn nhang lẻ tẻ trên mặt nàng cũng như được tiếp thêm sức sống, theo động tác của nàng nhẹ nhàng đung đưa.

“Con chim sẻ nhỏ hôm qua ta cứu đã sống rồi.” Hai tay nàng giống như nụ hoa nở, con chim nhỏ lông vàng đang ngoe nguẩy trong lòng bàn tay nàng, hót líu lo.

Cũng giống như nàng, không biết trời cao đất rộng, vô vọng cố gắng tiếp cận hắn.

Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười như thiếu niên, đường cong hoàn mỹ như được thiết kế tỉ mỉ, tái hiện chiếc mặt nạ mà Đại Tranh quen thuộc.

Lúc này Phó Lan Tiêu trong lòng nàng lại là Lan Cửu.

“Đại nhân, Lan Cửu, những lời chúng ta nói đêm qua còn giữ không?”

Nàng rất muốn rời đi.

Hắn chỉ cong môi.

“Đương nhiên.”

Hắn giống như một con nhện âm hiểm, đang giăng một tấm mạng hoa lệ, máu lạnh kéo con mồi vào cạm bẫy để giải quyết: “Nhưng mà, Đại Tranh, ngươi chắc chắn không muốn cùng ta đến Trường An sao?”

“Cùng nhau?”

Tất cả suy đoán trước đó đều bị hắn lật đổ, nàng nhìn hắn với vẻ không tin.

Giọng điệu của hắn đáng thương cực kỳ, một loại ngữ khí sợ chọc giận người khác: “Không phải ngươi đã nói ở cùng với ta sao, chẳng lẽ chỉ là thuận miệng nói thôi? Thế mà ta lại rất mong chờ.”

“Sao lại là thuận miệng nói thôi! Ta chỉ nghĩ là...” Cảm xúc dâng lên khiến hai gò má của nàng trong nháy mắt ửng đỏ lên, nụ cười càng tươi hơn: “Ta tưởng rằng ngươi không cần ta nữa!”

“A Tranh.” Hắn nắm lấy con chim trong tay nàng, thuận tay thăm dò ống tay áo của nàng: “Ta nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm gì đó, nhưng mà bây giờ cũng nên cởi bỏ đi.”

Không biết tại sao, Đại Tranh nhìn vào khuôn mặt của Phó Lan Tiêu đột nhiên nghĩ đến giấc mộng hoang đường mấy ngày trước.

Nam nhân không nhìn rõ vẻ mặt trong giấc mộng không phải cũng gọi nàng là Đại Tranh sao?

Mà thôi, chuyện trong mộng làm sao có thể là sự thật được, nàng còn sợ nói ra sẽ bị người khác cười nhạo.

Nội tâm nàng cảm động, giống như chim hoàng yến bình thường líu ríu hỏi: “Lan Cửu, chúng ta có thể quay về Nhữ Thành một chuyến không, ta cần lấy một thứ.”

“Cũng được, khế ước bán thân của ngươi không phải vẫn còn ở Chu phủ sao? Không bằng chút nữa gặp lại ở Chu phủ.”

Nàng rất vui mừng, trong lòng và trong mắt đều tràn ngập lòng tốt của Lan Cửu, hắn không thay đổi, chỉ là do sự chênh lệch địa vị khiến nàng bị ảo giác, sau này nàng muốn đến Trường An cùng Lan Cửu, không thể coi thường bản thân mình được nữa.

Nàng không biết là trong tay áo của Phó Lan Tiêu có dấu một con dao găm.

Nàng từ chối hắn sẽ không chút do dự dùng nó cắt cổ nàng.

Thích Vô đi vào phòng chính, bị thứ gì đó đập trúng, bước chân dừng lại, nhặt lọ thuốc mỡ lên rồi mở ra kiểm tra, chóp mũi mẫn cảm co rụt lại, lập tức quỳ xuống thỉnh tội nói: “Là thuộc hạ thất trách, không nghĩ tới hắn lại dùng chiêu độc ác như vậy với điện hạ!”

Đại ca mật thám, vậy mà có thể nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.” Phó Lan Tiêu không giận ngược lại cười: “Hương vị của dược vật trung hòa với thảo dược này cực thanh, chỉ có thể đến gần mới có thể phát hiện ra được.”

Những miếng thuốc dán mà Đại Trang dùng, hương trên quần áo của nàng đều được thêm thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Sự hiện hữu của nàng tạo cơ hội cho bọn họ nên không cần phải giữ lại.

"Bọn họ thực sự cho rằng điện hạ có thói quen háo sắc này, những năm gần đây thuộc hạ đi theo điện hạ, điện hạ vẫn luôn giữ mình trong sạch..."

“Câm miệng.” Phó Lan Tiêu bóp huyệt thái dương, cắn răng nói: “Dìm chết tên nô tài hầu hạ hắn ngày hôm qua.”

Sau đó hắn đứng dậy, giữa hai ống tay áo gấm rộng thùng thình hắn cầm con chim đã chết trên bàn trà ném xuống đất.

Đó là một con chim hoàng yến đã chết.

Đại Tranh xuống thuyền, mua một cái bánh ven đường rồi vội vã chạy về phía hiệu sách, dọc đường người đông như dệt, giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.

Chuyện xảy ra hai ngày hôm nay thật sự rất hoang đường, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, hóa ra hôm nay đã là mùng một.

May mà nàng đã đến sớm, nếu không thì qua nửa canh giờ nữa, khả năng tiệm sách đã đóng cửa chuẩn bị đón năm mới.

“A Tranh, sao hôm nay ngươi lại thay đổi xiêm y rồi?” La Văn Chi đi vòng qua bên người Đại Tranh, sờ vào chất liệu mịn màng, kinh ngạc nói: “Ngươi phát tài rồi sao?”

“Vậy cũng không phải, vẫn nghèo như trước, chỉ là mọi chuyện đều có nguyên nhân mà thôi, không nói nữa, ta đang vội!" Đại Tranh móc trong túi ra mấy đồng tiền: “Chưởng quầy, bản thảo lúc trước đưa ngươi, có thể trả lại cho ta hay không? Số tiền này coi như ta bồi thường.”

“Vì sao?”

Đại Tranh vội vàng tìm cớ: “Ta chỉ cảm thấy kết cục này không tốt, ta muốn sửa lại một chút.”

Hắn cho nàng hy vọng, cho nàng suy nghĩ và khiến nàng lại có những hy vọng xa vời.

Nàng sắp thoát tịch rồi, nàng muốn đi Trường An, nàng muốn cùng người mình thích đến Trường An, cuộc đời của nàng sắp bước sang trang mới rồi!

Nàng muốn đưa cuốn sách mà mình viết cho hắn xem, kiêu ngạo nói cho hắn biết kỳ thật nàng là nữ nhi, đã luôn yêu hắn, cuốn sách này chính là câu chuyện của bọn họ!