Chương 36

*

Lớp dạy kèm sau giờ học sắp bắt đầu, Quý Du Sinh và Thời Úc đã hẹn nhau đăng ký cùng một lớp dạy kèm trong thư viện.

Quý Du Sinh ngồi trong thư viện và lặng lẽ đợi Thời Úc.

“Sinh Sinh!” Đột nhiên có tiếng gọi cố ý kìm nén sự kích động.

Cậu quay lại thấy Thời Úc đang ôm máy tính bảng nhìn cậu cười, nhìn như Thời Úc hoảng sợ của ngày hôm nọ chưa bao giờ xuất hiện.

“Cậu…” Quý Du Sinh muốn hỏi cậu ta có sao không, nhưng đột nhiên cậu nhớ rằng Thời Úc không muốn nhắc đến chuyện đó.

“Hả? Có chuyện gì sao?” Thời Úc đặt máy tính bảng xuống, mở ghế bên cạnh Quý Du Sinh rồi ngồi xuống, sau đó mở to mắt hỏi cậu, giống như thật sự không biết cậu muốn hỏi cái gì.

“A! Chẳng nhẽ quầng thâm của tớ nghiêm trọng lắm hả?” Thời Úc chạm vào mắt mình.

“Mấy ngày nay thật sự rất bận, nhưng tớ nghỉ ngơi rất tốt, đừng lo lắng!” Thời Úc vỗ vai Quý Du Sinh và giơ ngón tay cái lên, biểu thị rằng cậu ta thực sự rất có năng lượng.

Có vẻ như cậu ta thực sự không muốn nói vấn đề đó. Điều mà Quý Du Sinh khó hiểu là tại sao Thời Úc như ánh mặt trời như thế này lại thích Trình Nhạn Bách?

“Sinh Sinh, cậu định học lớp nào?”

“Tiết số 006, thời gian đó có cậu vướng gì không?”

“Chờ đã, để tớ xem qua thời gian biểu của mình.” Thời Úc mở thời khóa biểu dày đặc và đầy màu sắc ra.

“Ừm, không vướng đâu.” Thời Úc gật đầu nói.

“Tiết 009 thì sao, cậu có vướng gì không?” Thời Úc nhìn thời gian biểu một lúc rồi nói.

“Cũng được, nhưng như thế thì hơi gấp gáp.”

Quý Du Sinh nhìn lên chiếc đồng hồ quả lê hấp JZ trong thư viện, rồi nói với Thời Úc:

“Vẫn còn nửa giờ để chọn các khóa học. Tớ đi vệ sinh trước. Cậu từ từ xem thời gian nào phù hợp hơn đi.”

“Được rồi! Tớ giúp cậu nhìn cặp sách.”

Người ta nói WC là nơi cất giấu nhiều bí mật nhất, quả nhiên trước khi bước vào cửa thì cậu đã nghe được những lời bàn tán.

“Hả? Giả?”

“Thật, là tin tức mới nhất, xem đi, chủ nhà vừa mới đăng.”

“À! Là nhà này hả! Nhà này đăng tin nóng vào cũng là thật!”

“Có vẻ là thật!”

“Món quà của đất lành.”

“Anh ta nghĩ cái quái gì vậy, trời ơi, bạn trai của anh ta là—“

“Không xứng một chút nào.”

“Đúng, kém cạnh nhiều quá.”

“Thật là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”

“Bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ ngồi đợi họ chia tay.”

Đám người nhàm chán nghĩ rằng đây nơi an toàn, nhưng họ không biết rằng đây mới thực sự là nơi mà nhiều bí mật bị rò rỉ nhất. Mặc dù cậu không biết nhân vật chính là ai, nhưng dù sao đây cũng là một câu chuyện chán òm, còn những lời này thật chua loét. Tình yêu vốn dĩ là chuyện giữa hai người. Người ngoài chỉ tay chỉ chân vào là không tôn trọng người cuộc. Hơn nữa, nghe được mấy lời kiểu này có mà buồn khϊếp.

Lúc Quý Du Sinh đang rửa tay, người bên cạnh đột nhiên gọi cậu:

“Sinh Sinh?”

Quý Du Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tống Thời Hạc vừa rửa tay vừa mỉm cười gọi cậu.

Tống Thời Hạc nhìn thấy Quý Du Sinh sững sờ tại chỗ, anh bèn nói tiếp:

“Xin lỗi, em có phiền không nếu tôi gọi em như thế này?”

“Nhưng Thời Úc cũng gọi em như thế này.” Tống Thời Hạc thấp giọng nói, nhưng không biết là phải cố ý không, âm lượng của câu này không quá lớn, chỉ cần có Quý Du Sinh đứng ở bên cạnh mới nghe thấy rõ ràng.

“Không phiền, Chỉ là—” Chỉ là cậu ấy đột ngột chuyển từ quan hệ thầy trò thành bạn bè như này, hơi không quen.

“Được rồi, Sinh Sinh.” Tống Thời Hạc hiếm khi ngắt lời người khác.

Quý Du Sinh không biết phải cư xử thế nào nên đã xé một mảnh giấy vệ sinh rồi định bỏ đi. Nhưng khi cậu quay lại, lại bị Tống Thời Hạc ngăn lại.

“Sinh Sinh.”

“Em chọn tiết phụ đạo nào?”

“Em vẫn chưa quyết định, tiết 007 hoặc 009.”

“Gặp khó khăn về vấn đề thời gian à?” anh vừa hỏi vừa rút một tờ giấy vệ sinh ra lau tay.

“Ừm, em định học với Thời Úc, nhưng thời gian rảnh lại khác nhau. 007 khá là tiện cho em, nhưng 009 tiện cho Thời Úc hơn.”

“Nếu có thể, nghe theo trực giác đi.” Sau khi Tống Thời Hạc nói những lời này, anh giúp Quý Du Sinh mở cửa và rời đi.

Mặc dù không biết tại sao Tống Thời Hạc lại nói đột ngột như vậy, nhưng lần nào Tống Thời Hạc cũng cho cậu một lời khuyên ý tốt.

Khi trở ra, cậu thấy Thời Úc đã rời đi, chỉ để lại một tờ giấy nhắn nói rằng sẽ học lớp 007, cậu ấy có việc phải làm nên rời đi trước.

Nhưng không hiểu sao nét chữ hơi cẩu thả, có vẻ việc gấp thiệt.

Thôi thì, mấy ngày sau có lớp học rồi, đến lớp rồi cẩn thận hỏi xem cậu ấy có chuyện gì không.

Tác giả có điều muốn nói:

“Bốn bông hoa hướng dương” của Vincent Van Gogh

Gần đây tôi đã lưu một bản thảo và viết về một cảnh mà cá nhân tôi nghĩ là rất lãng mạn, tôi muốn cho mọi người đọc càng sớm càng tốt, nhưng vì đó là một cảnh rất quan trọng nên tôi xóa, xóa, thay đổi và sửa đổi TT mỗi ngày . Tôi hy vọng rằng cuối cùng tôi có thể trình bày cảnh tốt nhất trong khả năng của mình cho mọi người.