Chương 32: Phước lành lớn nhất

Thời Úc đưa Trình Nhạn Bách rời đi, nhưng hắn lại đứng lì ở chỗ của cậu và không muốn rời đi. Hắn khoanh tay trước ngực và nói:

“Sao phải đi? Không phải em thích lớp của Thầy Tống lắm à? Tôi cho em ngồi nghe. Em vẽ hoa hướng dương cho tôi không phải để ám chỉ rằng em thích ——”

Cả câu nói như một cái gai trên hoa hồng, từng nhát một đâm vào trái tim của Thời Úc. Bàn tay đang nắm chặt tay Trình Nhạn Bách của Thời Úc từ từ bỏ ra, cậu ta yếu ớt nói:

“Đừng nói nữa, đi thôi, được không?”

Bây giờ biểu cảm trên mặt của Thời Úc là một biểu cảm Trình Nhạn Bách chưa bao giờ từng thấy, hắn đột nhiên cảm thấy Thời Úc thật giống bông hồng bị gai đâm. Nhưng hắn lại nghĩ, gai mọc trên cây hồng làm gì tổn thương được bông hồng.

Nhưng thực sự hắn không thích Thời Úc như vậy, hắn nhớ trước đây Thời Úc luôn mỉm cười khi nhìn thấy hắn, nhưng có vẻ từ rất lâu rồi, Thời Úc nhìn thấy hắn không thực sự mỉm cười. Mỗi lần đều như buộc phải cười, cậu như con hát cố nặn nụ cười kiếm sống trên sân khấu.

Không phải em đã nói rằng em sẽ cố gắng đến gần tôi sao? Tại sao ngày càng em lại đi xa hơn vậy?

*

“Có doạ em sợ không?” Tống Thời Hạc nhẹ nhàng hỏi sau khi Thời Úc và Trình Nhạn Bách rời đi.

“Không, không sao đâu.” Quý Du Sinh chỉ hơi lo lắng cho Thời Úc.

Sau vụ này, Tống Thời Hạc tiếp tục lớp học.

“Tiếp theo, chúng ta bước vào kỷ nguyên Tân cổ điển. Tên của bức tranh này là (Le Serment des Horaces), được dịch là Lời thề của Horatii. Đây là tác phẩm của họa sĩ người Pháp Jacques-Louis David. Trong bức tranh này, Horatii cầm ba thanh kiếm, ba người con trai theo ông nhận nhiệm vụ và thề non hẹn biển. Ba anh em cũng hạ quyết tâm, ôm ấp và nâng đỡ nhau. Bức tranh này thể hiện phong cách vẽ tranh Tân cổ điển chuyên nghiệp và tinh tế, chẳng hạn như mũ và áo giáp của các hiệp sĩ La Mã, các cột và trang trí mang đặc trưng La Mã ở phía sau, v.v., ngoài việc truyền cảm hứng về tình yêu đất nước của mình cho chúng ta, ông còn truyền cảm hứng cho chúng ta theo đuổi thái độ lý tưởng của mình, kiên định, dũng cảm và không ngại khó…… “

“Ông Haruki Murakami cũng từng nói rằng, khi còn trẻ, chúng ta theo tình cảm mãnh liệt, nhưng khi trưởng thành, chúng ta lại muốn một tình yêu bình phàm. Tình yêu là như thế, nhưng lý tưởng lại khác. Khi chúng ta còn trẻ, lý tưởng của chúng ta là những người tài giỏi, là những nhà phát minh đóng góp cho xã hội. Hoặc là sau đó, chúng ta lại ngưỡng mộ một chuyên gia đầu tư lương cao, hoặc một ông chủ giàu có của một công ty lớn, hay là một người nổi tiếng trên mạng. Nếu bây giờ các em kiên định với niềm đam mê, thì các em là người cực kỳ hiếm hoi và may mắn.”

“Nhưng nếu các em không kiên trì thì cũng đừng quá đau lòng, đừng thất vọng về bản thân, điều đó không quan trọng, đó cũng là một dũng khí tuyệt vời để nhìn lại mình sau khi chúng ta đã đi chệch khỏi lý tưởng của mình (1 ). Trong lòng ta vẫn có dũng khí như vậy, nếu trong lòng còn đam mê thì hãy đánh thức nó, giữ lấy nó, các em đã đi lệch hướng nhưng lý tưởng của em chưa bao giờ lệch khỏi em. Chỉ cần em muốn, thì chắc chắn sẽ làm được.”

“Rốt cuộc, những gì các em thích thì mới kiên trì với nó được, nếu không thích thì sự kiên trì không tồn tại lâu dài được đâu (2).”

“Đây là tất cả những kiến thức cho buổi học hôm nay. Cuối cùng, tôi chân thành mong muốn rằng các em sẽ mãi là những thiếu niên nhiệt huyết trong suốt quãng đời còn lại của mình.”

Phía trước là hai cửa sổ cao sát đất, rèm theo phong cách La Mã, ánh nắng tràn ngập khắp giảng đường, cả căn phòng rực rỡ, tại đây, Tống Thời Hạc đã dành lời chúc lớn nhất cho Quý Du Sinh.

Mùa xuân luôn ưu tư, tính tình luôn khó hiểu, phút trước vòm trời còn trong trẻo, giây sau đã xối cơn mưa xuân không ngớt.

Khi Quý Du Sinh đi ra ngoài, câu không ngờ nay trời lại đổ mưa, vì thế cậu đành đứng đợi dưới mái hiên cho mưa tạnh rồi mới rời đi.

Mặc dù có chuyện của Thời Úc và Trình Nhạn Bách, nhưng lớp học hôm nay nhìn chung rất dễ chịu vì nó khiến cậu hạ quyết tâm với những do dự của mình.

Quý Du Sinh đang nghĩ như vậy, trong đầu cậu chợt nhớ ra, hôm nay vắng bóng một người phiền phức.

[Ẻm ám chỉ Tống Thời Hạc đó, vì ngày nào Tống Thời Hạc cũng “vô ý” gặp phải ẻm]

“Sinh Sinh, em đi đâu vậy?” Dưới làn mưa xuân, giọng phía sau trở nên nhẹ nhàng hơn, Tống Thời Hạc cầm một chiếc ô dài màu đen và bước đến chỗ Quý Du Sinh. Từ từ cảm nhận được nhiệt độ từ Tống Thời Hạc, ngón tay Quý Du Sinh khẽ giật vì hồi hộp. Bây giờ cậu muốn tự cho mình một cái tát, cậu nhất định phải phân rõ tình cảm của Tiên sinh với Tống Thời Hạc, sao lúc nào cũng rung rinh trước Tống Thời Hạc là sao?

Lưu ý: Chủ nghĩa tân cổ điển, một phong trào cổ điển của các nghệ sĩ

Tác giả có điều muốn nói:

(1) (2) Tất cả đều được sửa đổi từ quan điểm của ông Haruki Murakami về tình yêu

“Le Serment des Horaces (Lời thề của Horatii.)” Của Jacques-Louis David

Chỉ tự hỏi liệu màu đỏ của bông hồng có thể là máu của chính nó?