Chương 33: Những tâm hồn quen nhau trong đêm mưa

*

“Tống tiên sinh” Quý Du Sinh nhạy cảm cảm nhận được giọng nói của mình hơi phấn khích.

“Em đến nhà ga.” Quý Du Sinh cố ý nén giọng trả lời, âm thanh cậu tạo ra có chút kỳ lạ, cậu bắt đầu hối hận vì mình đã mở mồm nói thêm.

“Về nhà?”

“Vâng.” Quý Du Sinh gật đầu.

“Tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi thôi.”

Tống Thời Hạc vừa nói vừa mở chiếc ô cán dài. Không biết có phải vì từ nhỏ đã được dạy những phép xã giao kỹ lưỡng hay không mà hành động mở ô của anh cũng siêu thanh lịch, không giống người bình thường.

“Không cần đâu. Em sẽ đợi cho đến khi mưa tạnh …”

“Không cần khách sáo, tôi cũng tiện đường, hơn nữa còn được ngắm ngày mưa xuân.”

Dường như Tống Thời Hạc có khả năng tìm ra những lý do hợp lý để người khác không thể từ chối lòng tốt của anh.

Tống Thời Hạc và Quý Du Sinh chung suốt một con đường, mặc dù ô không lớn, cơn mưa xuân cũng chẳng nhỏ, nhưng Quý Du Sinh không hề bị ướt.

“Em có suy nghĩ gì về những tác phẩm nghệ thuật trong lớp học hôm nay không?” Câu hỏi của Tống Thời Hạc vang lên bên tai Quý Du Sinh, theo đó là tiếng mưa rơi.

“Ừm, cảm ơn Tống tiên sinh rất nhiều, em thật sự đã được nó truyền cảm hứng. Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hiểu được ý tưởng của tác phẩm theo cách này.”

[Mình thay đổi giữa Tống tiên sinh và Thầy Tống theo tác giả đó, trong lớp sẽ gọi là thầy, ở ngoài gọi tiên sinh]

“Em đã xem trước (Starry Night) của Van Gogh sẽ được đề cập trong phần tài liệu giảng tiếp theo chưa?”

“Có xem.” Quý Du Sinh gật đầu, chính xác mà nói, cậu đã nghiên cứu bức tranh nổi tiếng này từ lâu vì hứng thú rồi.

Nhưng điều kỳ diệu của tác phẩm nghệ thuật là những suy nghĩ và cảm xúc về tác phẩm sẽ thay đổi theo bối cảnh, tâm trạng của người xem và thậm chí cả độ tuổi.

“Em thưởng thức và đánh giá nó như thế nào?”

(Starry Night) của Van Gogh bao gồm mặt trăng, những vì sao sáng và những đám mây bồng bềnh, trình bày một màn đêm, bố cục và phong cách cũng là đặc trưng của tranh Van Gogh. Nhưng khi em nghiên cứu bức tranh này, em đã nghĩ đến một câu hỏi.” Vừa dứt lời, mũi chân của Quý Du Sinh đã bị những hạt mưa bắn vào.

“Mời em nói.” Tống Thời Hạc đáp, đồng thời nghiêng chiếc ô sang bên cạnh một chút nữa. Một nửa vai anh ướt đẫm, nhưng vì Quý Du Sinh đang say mê nói về “Starry Night” nên không hề hay biết.

“Các bài báo, luận văn phân tích giám định nghệ thuật đã phân tích cho chúng ta biết bức tranh này nói về cái gì, nhưng nghệ thuật là chủ quan, nếu em phân tích rằng em nhìn thấy bão và những luồng không khí trong bức tranh này thì có sai không?”

Quý Du Sinh vừa nói xong. Sau đó, Tống Thời Hạc ngạc nhiên nhìn cậu.

“Lần nào xem bức tranh đấy tôi cũng tưởng tượng ra như thế. Không phải, bức tranh nào tôi cũng có những tưởng tượng riêng của chính mình, khá đặc biệt.”

“Em cũng giống như vậy, hoá ra Tống tiên sinh cũng thế ạ? Vậy mà trước đây em tưởng mình hiểu sai về nghệ thuật chứ.” Giọng nói của Quý Du Sinh có kèm theo sự phấn khích không thể kiểm soát được. Sự giống nhau về cảm nhận mọi thứ trên đời với cảm nhận về những bức tranh giữa cậu và Tống Thời Hạc khiến cậu vô cùng thích thú, cậu thấy tâm hồn mình như đang run rẩy, nó thì thầm rằng cậu đã tìm thấy một nửa còn thiếu.

Nghe Quý Du Sinh nói xong, Tống Thời Hạc thấp giọng cười, ánh mắt sáng trong nhìn Quý Du Sinh, như thể cuối cùng cũng đã gặp được tri âm [1]

“Tôi nghĩ nghệ thuật là chủ quan nên không có đúng sai. Qua phân tích của những người hiểu biết nghệ thuật, thì hầu hết những người thích cảm thụ nghệ thuật hay hoạ sĩ hoặc những người tương tự đều có những cảm nhận như vậy. Tôi cũng thấy đây là quan điểm và cách phân tích gần nhất với ý tưởng của người hoạ sĩ. Ngoài ra, người bình thường họ sẽ nghe phân tích của người trong ngành, vì vậy phân tích của họ thường đại diện cho hầu hết ý kiến của mọi người và được nhiều người công nhận. Một điều nữa là, quá trình lưu truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác, hầu hết những hoạ sĩ chuyên nghiệp đều nghĩ theo như vậy, giờ đây chúng ta sẽ hiểu tranh theo một tập hợp các góc nhìn cố định.” **

[2] Xin lỗi anh em nếu quá cấn, tui đã cố gắng hết sức QWQ

“Nhưng nếu có ai đó có cảm nhận mới hoặc giải thích khác cũng không sao cả, có thể hoạ sĩ cũng có ý tưởng như vậy, chỉ là tạm thời không có người phát hiện mà thôi.”

“Với lại, ai cũng thưởng thức được nghệ thuật.”