Tống Thời Hạc mỉm cười chờ Quý Du Sinh hết ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này, chuông báo giờ nghỉ trưa của khuôn viên trường vang lên, Tống Thời Hạc nhìn xuống đồng hồ rồi mở lời:
“Tiếng chuông buổi trưa đã vang lên, em—”
“Thầy Tống!” Một mùi hương bạc hà xông vào khoang mũi Quý Du Sinh.
Đột nhiên một cậu trai chạy ra khỏi lớp, đầu bù tóc rối, cậu ta cầm một chiếc máy tính xách tay và chen vào giữa Tống Thời Hạc và Quý Du Sinh.
Sau đó Quý Du Sinh mới nhận ra đây là người ngủ trong ánh mặt trời, bị Tống Thời Hạc gọi dậy.
Cậu ta có đôi mắt hoa hồng xanh chân thành và nhiệt tình, mái tóc vàng như lúa và lúa mì chín, những đốm tàn nhang trên má làm tăng thêm màu sắc vui tươi của cậu ta.
“Minh Trác, có chuyện gì không?” Tống Thời Hạc nhẹ nhàng hỏi.
Cậu trai liếc nhìn Quý Du Sinh, còn Quý Du Sinh thì bắt đầu phản ứng được Tống Thời Hạc nói cái gì, cậu cảm thấy hơi khó chịu.
“Thầy, em không hiểu một số điều anh vừa nói trong lớp.” Minh Trác vừa nói vưà hơi bĩu ra. Nhìn cái miệng đỏ hồng tươi và vẻ ngoài đáng thương của cậu ta, mấy ai dám nỡ từ chối.
“Mải mê ước mơ được ở bên người đẹp galatea, tất nhiên là sẽ không hiểu rồi.” Tống Thời Hạc đáp lại, nghe như trêu chọc.
Mặt Minh Trác đỏ như một cô gái bị đâm thủng tâm sự.
“Thầy Tống! thầy—“
“Em đi đây.” Quý Du Sinh đột nhiên hờ hững nói, hơi cúi đầu chào Tống Thời Hạc rồi rời đi.
Cậu nghĩ điều khiến cậu khó chịu chính là người bạn học vừa xa lạ kia, bạn ấy khiến cậu thấy không thoải mái.
Nhưng cậu thấy mình còn lạ hơn khi lại nghĩ thế, giáo viên nói chuyện với học sinh thì không phải rất bình thường à? Tại sao cậu lại thấy khó chịu?
Bởi vì buổi chiều vẫn còn lớp học, sau khi tan lớp Quý Du Sinh đến căn tin ăn cơm. Tin tức về Thời Úc và Trình Nhạn Bách giống như chứng kiến cảnh hoa nở giữa trời đông lạnh giá, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, mọi chuyện dường như đã lần ra dấu vết. Quý Du Sinh đi trên lối đi dạo bằng gỗ dưới mái vòm cuốn, ánh nắng chiếu mạnh vào góc hành lang u ám, thậm chí làm biến dạng bóng chiếu một lúc, nhưng dường như vẫn chiếu vào góc tối phủ đầy bụi.
Quý Du Sinh bưng khay, mặc dù trong mồm nhai đồ ăn, nhưng suy nghĩ của Quý Du Sinh vẫn bị Thời Úc và Trình Nhạn Bách trói chặt, cậu vô tình đυ.ng phải người đứng ở đằng trước. Người trước mặt quay đầu lại, cau mày khi nhìn thấy cậu, người này cũng là bạn học khoa Kinh tế. Động tác của hắn khiến tất cả các bạn cùng lớp phát hiện ra Quý Du Sinh, khuôn mặt của họ có chút xấu hổ khi nhìn thấy cậu.
Mặc dù khuôn mặt cậu vẫn như thường ngày, không chút biểu cảm, nhưng trong tâm trí cậu không thể chịu đựng được những ánh mắt đó, đành phải nhanh chóng chọn món, cúi đầu bước nhanh đi. Cậu tìm chỗ trống khắp nơi để ngồi xuống, xung quanh là từng nhóm từng nhóm một, mọi người vừa ăn cơm với bạn tốt vừa huyên thuyên tán gẫu bạn học. Duy nhất chỉ mỗi cậu một mình.
Vừa nhấc đũa chuẩn bị nhanh chóng kết thúc bữa trưa, phía đối diện đột nhiên xuất hiện một cái khay bạc, dù cẩn thận đặt khay trên bàn nhưng nó vẫn phát ra tiếng “bốp” nhẹ.
Quý Du Sinh nhướng mắt, lông mi tua tủa theo cậu.
“Học sinh Quý.”
Cái gọi này vốn dĩ không có gì đặc biệt, bây giờ cậu nghe lại thấy rát cả tai. Quý Du Sinh bất giác nghiến răng nói:
“Thầy Tống, xin chào.”
Sắc mặt của Tống Thời Hạc hiếm khi lóe lên mất tự nhiên, còn Quý Du Sinh vốn đang cúi đầu như tức giận với chính mình, tất nhiên không để ý chuyện hiếm thấy này. Nhưng lại khiến Tống Thời Hạc suy nghĩ rằng, có phải tình yêu quá lộ liễu của anh khiến đối phương chán ghét rồi không?
Thấy Quý Du Sinh tự ăn đồ ăn của mình, Tống Thời Hạc cẩn thận hỏi:
“Lớp học hôm nay em có thể theo kịp không?”
“Có.” Quý Du Sinh vừa ăn, vừa hàm hồ trả lời.
“Tôi nói nhanh quá phải không?” Tống Thời Hạc hỏi Quý Du Sinh vẫn đang cúi đầu ăn cơm.
“Không, rất tốt, còn rất lo cho người khác nữa.” Quý Du Sinh chỉ điểm nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Sau khi câu nói này vang lên trong tai, trong lòng Tống Thời Hạc hơi vui, anh muốn nói thêm, nhưng nghĩ đến thái độ của cậu, anh lại kìm chế, giả vờ vô ý nói:
“Thật tốt quá.”
Ba từ này vừa nói ra. Để tránh tỏ ra mình quá quan tâm để ý đến Quý Du Sinh, Tống Thời Hạc nói thêm:
“Cứ như thế, kết quả đánh giá giáo viên có lẽ sẽ khá tốt, thật tốt.”
Nói như này sẽ rất tự nhiên nhỉ? Trông có vẻ như không phải cố tình làm như vậy.
Nhưng Quý Du Sinh lại đột ngột dừng lại, sau đó nhanh chóng kết thúc bữa ăn, bắt đầu thu dọn bàn ăn, cậu nói từng chữ:
“Ý kiến của em sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá giảng dạy của thầy đâu, thầy cứ yên tâm.”
Tống Thời Hạc rõ ràng cảm nhận được sự không hài lòng của Quý Du Sinh, anh không biết mình lại vô tình thô lỗ từ lúc nào.
Thấy cậu nhanh chóng dọn bàn, Tống Thời Hạc cầm thìa nhìn lên cậu.
“Em đi đâu vậy?”
“Làm người mẫu.” Quý Du Sinh thờ ơ, tay thu dọn bộ đồ ăn.
Sau khi nghe câu trả lời, Tống Thời Hạc hơi nhướng mày.
Quý Du Sinh mặc kệ anh, đứng dậy định rời đi thì có tiếng “Bộp” từ phía sau, cậu nhìn lại thì thấy nước sủi trong của Tống Thời Hạc bị tràn ra.
Quý Du Sinh ngạc nhiên quay lại.
“Làm người mẫu cho ai?” lần này Tống Thời Hạc không cười, lúc không cười có vẻ hơi lạnh lùng xa lánh.
“Người mẫu khỏa thân?” Giọng điệu trầm thấp như mọi khi, nhưng cũng không nhẹ nhàng như thường ngày.
“Cái …” Quý Du Sinh cảm thấy xấu hổ, mặt nóng bừng. Cậu không thèm chú ý đến Tống Thời Hạc nữa, vội vã rời đi.
Khi Quý Du Sinh đứng lại sắp xếp đồ dư thừa ở nhà ăn, cậu nghĩ:
Người mẫu khỏa thân? Chẳng lẽ Tống Thời Hạc thường làm người mẫu khỏa thân? Không, chả giống, có lẽ nào anh ấy thường xuyên tìm kiếm người mẫu khỏa thân? Vì ngành giám định nghệ thuật và thưởng thức nghệ thuật ư——
“Đây là rác, không phải rác thực phẩm.” Tay Quý Du Sinh đang cầm khăn giấy, để lơ lửng trên thùng rác thực phẩm đột nhiên bị ai đó bắt được, rồi kéo sang một thùng rác khác.
*
“Sao thầy cứ đi theo em thế?” Tống Thời Hạc lặng lẽ đi theo Quý Du Sinh suốt quãng đường, cuối cùng Quý Du Sinh cũng không nhịn được nữa, hỏi.
“Hửm?” Tống Thời Hạc đi ở phía sau kinh ngạc.
“Tôi không đi theo em, tôi trở lại Học viện nghệ thuật.” Tống Thời Hạc chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa cười nói, như đang chờ vẻ mặt xấu hổ của Quý Du Sinh.
Quý Du Sinh sững sờ, nhưng ngay sau đó quay mặt đi.
Tác giả có điều muốn nói:
“The Red Boy” của Thomas Lawrence
“Cuộc chia tay của Telemachus và Thánh Thể” của Jacques-Louis Đavi