Chương 13

“Sự ra đời của thần Vệ nữ” của Sandro Botticelli

(TheBirthofVenus) bySandroBotticelli

Chỉ nhớ mang máng lúc đó anh cầm một bình rượu chỉ vào một bức tượng nàng thơ dưới cây bách hạ, chửi bới vô duyên, anh lẩm bẩm rằng mình không tìm được một định nghĩa rõ ràng về cái đẹp, khiến cho mọi người bừa bãi chế ra định nghĩa của vẻ đẹp, điều này anh chẳng chấp nhận nổi, dẫn đến việc bây giờ anh say xỉn hút thuốc, đời càng ngày càng xuống.

“Người có quyền gì mà tự gọi mình là nàng thơ?”

“Là người, chính là người, người đã quét sạch mọi điều tốt đẹp trên thế giới này!” Tống Thời Hạc hét lên, tay cầm trai rượu rồi gõ vào tấm thẻ giới thiệu bằng vàng của bức tượng nàng thơ.

Màn đêm im ắng đầy những âm thanh “bộp bộp bộp”, như thể ma quỷ đang thì thầm.

“Không phải nàng thơ, mà là chính người!” Tống Thời Hạc đang tức giận đập gõ, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo, giống như chuẩn bị vươn tay bắt lấy bàn tay anh đang chuẩn bị chôn trong bùn.

Tống Thời Hạc quay đầu lại, mái tóc rối bù, anh nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp, không phải vẻ đẹp thuần khiết và dễ chịu của joli, mà là vẻ đẹp vĩnh cửu từ bên trong như Bell. Anh nhìn “nàng thơ”, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng ban đêm.

“Nhìn xem, tuyết đã giúp người mặc một lớp quần áo lộng lẫy! Ở phía trên còn được trang trí bằng những nhánh cây! Không phải tuyết đang ôm hôn nàng thơ thật sâu, đang ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô ấy sao!”

Tống Thời Hạc tuyệt vọng đáp:

“Trên đời này làm gì có tình yêu? Mọi người công kích lẫn nhau, thề sẽ dùng lời nói kéo người khác xuống đáy biển, bóp chết người đó, bắt người đó phải câm miệng.”

“Những chiếc lá rơi bên khung cửa sổ tưởng niệm cây đại thụ mà không dám đến gần, thậm chí còn tả tơi vì nhớ nhung. Nó ngày càng mỏng và héo, nhưng những con chim sẻ trên cành lại tự hào vì được ưu ái dưới nơi trú ngụ của cành cây. Đây có lẽ là hai loại yêu phổ biến nhất trên đời này, ngay cả động thực vật cũng có thể yêu nhau, sao lại không có cái đẹp và tình yêu được?”

“Chỉ là so với sự hận thù liều lĩnh và sự ghen tuông xấu xí thì tình yêu hơi ngại ngùng. Phải tự động tìm kiếm chúng.”

“Vài năm nữa, tôi sẽ đến khoa cảm thụ nghệ thuật của trường đại học A để toàn tâm toàn ý tìm kiếm thứ đó!” Chàng trai vui vẻ nói, khuôn mặt tràn đầy kỳ vọng vô hạn về một tương lai tươi sáng.

Vào lúc đó, Tống Thời Hạc cảm thấy người trước mặt mình dường như được hoán chuyển với bức tượng Nàng thơ trước mặt, người trước mặt anh dường như mới là định nghĩa của vẻ đẹp.

Đối với anh, một kẻ thô tục như chết đi sống lại và cướp đi mạng sống của anh, đột nhiên anh gặp Nàng thơ xuất hiện trong rừng cây tươi tốt, Nàng thơ ôm anh với tình yêu, cuối cùng sau đó linh hồn của anh cuối cùng cũng về được đến nhà.

Cậu nói với anh đây là thời đại phải có một thứ mới mẻ xuất hiện trong giới nghệ thuật. Trong sâu thẳm trái tim Tống Thời Hạc, anh hét lớn, muốn phá bỏ, phá bỏ tất cả quá khứ, chặn những cái miệng lảm nhảm đó. Tạo ra một kỷ nguyên nghệ thuật mới thuộc về chính anh. Cũng không phải không có khả năng để hiện thực cùng lãng mạn đan chéo vào nhau

Marcel Proust từng nói rằng yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên không phải vì giá trị của người đó mà vì người đó phản ánh màu sắc cá nhân của chính mình. Anh vô cùng đồng ý với câu này, lý do tại sao anh lại thích chàng trai có nét của nàng thơ? Là vì anh đã khai quật được hy vọng và tình yêu trong trái tim mình.

Tống Thời Hạc luôn nghĩ trong lòng, nếu có thể gặp lại người đó, anh muốn ôm chặt lấy người đó, cẩn thận nắm lấy tay người đó, hôn đi hôn lại trên đôi môi đối phương, thở dốc chậm rãi nói với người từng câu từng chữ:

“Em là nàng thơ của tháng Mười, là thơ của thế giới, mở đầu của mùa xuân, là ánh sáng của những bức tranh.”

“Và là

.

.

“Là mộng đẹp và vùng đất không tưởng của tôi.”

Vì thế mà anh quyết định làm giáo sư đánh giá nghệ thuật tại Đại học A, ngày đêm chờ đợi sắc đẹp và tình yêu.

Nhưng xuân sinh hạ dài, thu thu đông ẩn, vạn vật hiên ngang, năm tháng bước về phía trước, đêm đó anh chưa từng gặp qua mùa xuân mà gặp đêm đông.

Tác giả có điều muốn nói:

Ghi chú:

1. Belle vs Joli bằng tiếng Pháp

[Mình không biết tác giả viết gì đâu, mình đã cố hết sức rồi! Còn khó hiểu hơn cả đám kiến thức vật lý khô khan!]

Từ “Bellle” có nguồn gốc từ tiếng Latinh “bellus”, được dịch là “xinh đẹp, hào phóng, thanh lịch”. Tính từ “beau” không chỉ bao hàm vẻ đẹp của một người mà còn có nghĩa là “đánh giá cao phẩm chất bên trong”. Dù “Belle femme” và “Bel homme” có ngoại hình nổi bật thì họ cũng cần có tâm hồn trong sáng, phong thái đoan trang và phẩm chất cao quý.

Từ “Joli” có thể bắt nguồn từ từ cổ của người Scandinavi “j? L” – một lễ hội thế tục lớn vào giữa mùa đông, ám chỉ “niềm vui và sự đơn giản hơn”

Chúc các bạn đọc năm mới gặp được tình duyên, vạn sự như ý.;

Những lời chúc phúc được gửi đi cùng với bức tranh

“Sự ra đời của thần Vệ nữ” của Sandro Botticelli

(TheBirthofVenus) bySandroBotticelli

Như Ngộ.