Chương 12

Ba năm trước, một cuốn tiểu thuyết có ý nghĩa mới lạ [Ode to the Moonlight] của Tống Thời Hạc đã gây chấn động với giới thi ca của phái nghệ thuật suy đồi của thành phố Y. Trong khi những nhà thơ sử dụng màn đêm như một ẩn dụ so sánh với tội ác thì anh lại đưa ra một quan niệm mới, rằng vầng trăng dẫn đường trong đêm tối, cao giọng nói với mọi người rằng trong đêm đen vẫn có ánh sáng.

Tuy được nhiều người ngưỡng mộ vì phá vỡ những định kiến truyền thống lại còn tuổi trẻ tài cao nhưng anh ấy vẫn nhận được nhiều sự chỉ trích đến từ những người hâm mộ của phái thơ suy đồi, những thanh niên không đi theo cái gọi là “con đường đúng đắn” của hiện tại. Họ buộc tội anh rằng là người có tính cách vặn vẹo, không dung nạp xã hội thực tế mà chỉ mơ ước viển vông. Những người khác bác bỏ những lời khen ngợi về sự mới lạ của anh, thay vào đó buộc tội ông có tư duy cũ và sống theo chủ nghĩa lãng mạn và nghệ thuật cũ của thời đại, dẫn đến sự suy tàn của thế giới thơ ca và lãng phí công sức của nhiều thế hệ nhà thơ.

Lúc bấy giờ Tống Thời Hạc bị các nhà phê bình mắng chửi, trong số mười bài báo phê bình thơ ca hot nhất lúc bấy giờ, bài [Ode to Moon Night] chiếm tới bảy bài, và đó là những tin đồn ác ý, chửi bới và xúc phạm đến anh nhiều nhất. Trong trạng thái này, anh như một cái cây khô héo, dù có cành khô cũng không thể nảy sinh một cảm hứng nào đẹp như nụ hoa mới chớm nở.

Trước đây, anh cảm thấy mọi thứ đều đẹp đẽ, mọi thứ anh nhìn thấy trên thế giới này đều là cảnh tượng lộng lẫy, anh thường có cảm hứng lởn vởn trong đầu, nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy mọi người trên đường đang chĩa mũi dùi vào mình, thậm chí là những con chim sẻ cũng đang buộc tội anh vì anh không đi theo “Con đường đúng.”

Những người không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chế nhạo anh, sau đó chế nhạo anh là sắp hết thời, một số người cho rằng anh đạo văn, đạo tác phẩm của những người đi trước, những tin đồn ngày càng trở nên thái quá. Cuối cùng, thậm chí người ta còn nói rằng ai đó đã viết hộ anh.

Tống Thời Hạc như một bao cỏ, anh được hưởng một chút thanh danh của bố mình, nhưng bố anh đã qua đời, nội tâm của anh cũng vỡ toạc chảy ra ngoài.

Tống Thời Hạc bắt đầu ghét cầm bút, anh cảm thấy vô cùng lo lắng mỗi khi ngồi xuống mà không thể viết được câu thơ nào. Đôi khi anh đập mạnh cây bút và làm đổ mực ra khắp nơi, mỗi lần trút giận xong lại để lại một mớ lộn xộn.

Anh bắt đầu bị thế tục kéo vào vực thẳm, anh bắt đầu sa ngã, anh hút thuốc, mỗi ngày đều hít mây nhả khói, anh uống rượu, đêm nào cũng say rượu ngủ đến triền miên, anh bắt đầu bị báo chí và truyền thông chụp ảnh, ngày nào cũng chụp anh uống rượu với người phụ nữ khác.

Vào thời điểm đó, mọi người nói rằng anh là một thiên thần sa ngã, đôi cánh của anh bị đánh gãy bởi thế tục, một số người nói rằng anh là một chiếc vòng nguyệt quế rơi xuống bùn, bàn chân của anh chìm ngỉm trong bùn, không thể phục hồi được nữa.

Tuy rằng hàng đêm hát ca nhưng bản thân anh không cảm nhận được niềm vui, anh biết anh không hợp với con đường này, nhưng anh lại bất lực, không biết nên thay đổi như thế nào.

Cho đến khi, giữa mùa đông tuyết trắng, mọi thứ đều tan vỡ, trong đôi mắt say lờ mờ, lại gặp được mùa xuân.