Chương 3

Hai tu sĩ thiết lập điểm đến xong, xe linh năng tự động khởi động, lăn bánh trên đường cái rộng lớn.

"Haiz, ngự kiếm đi ra ngoài, sau đó lại phải viết rất nhiều báo cáo."

"Hết cách rồi, ngự kiếm nhanh hơn mà, đợi xe linh năng lái chậm như rùa bò đi ra ngoài, lỡ cô bé xảy ra chuyện gì sẽ không tốt."

Hai người tán gẫu với nhau.

Tống Nhất lặng lẽ hấp thu tin tức: Hình như ở đây không cho phép ngự kiếm đi đường.

Cô từng gặp quy định ở một số thành trì, đường nhiên, trong tình huống bình thường, quy định này sẽ chỉ hạn chế tu sĩ cấp thấp. Người đặt ra quy định sẽ rất ít khi ràng buộc tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, chẳng ai muốn tự dưng lại đi đắc tội các ông lớn.

Những tin tức này rất vụn vặt, nhưng đối với Tống Nhất mà nói lại rất có giá trị, nói không chừng còn có thể trở thành mấu chốt để chạy trốn.

Không lâu sau, xe linh năng dừng lại ở trước cửa Cục Cảnh sát.

Hai người nắm tay nhỏ của Tống Nhất dẫn cô đến trước một màn hình sáng, tấm màn hình sáng này cùng loại với màn hình sáng mà cô vừa nhìn thấy, đều được chế tạo từ ngọc bích linh tinh, nhưng lại có điểm khác. Cụ thể là khác ở đâu thì cô lại không nói ra được.

"Đừng sợ, bọn chú chỉ đang giúp cháu tra nhà của cháu thôi."

Tống Nhất ngây thơ hỏi: "Dùng cái này là có thể tra ạ? Nó là cái gì vậy?"

"Thật ra thứ ghê gớm thật sự là bia thiên mệnh của Thiên Diễn Tông, hệ thống hộ tịch dùng bia thiên mệnh làm nòng cốt thật sự rất hữu ích. Cho dù là ghi chép hay là thẩm tra đều rất thuận tiện, gần như không có sai sót. Cái này chính là bộ óc linh tinh mà bọn chú dùng để làm việc, liên kết với hệ thống hộ tịch, thế nên tra thân phận của cháu sẽ rất thuận tiện."

Lại bắt đầu nữa rồi, cái kiểu tình huống "Chữ nào cô cũng hiểu, nhưng ghép lại thì không hiểu lắm".

Thiên Diễn Tông thì cô biết, địa vị của tông môn này ở giới tu tiên rất đặc thù, tông môn không lớn, bởi vì bọn họ lấy mệnh để nhập đạo, không nhận những người tu tiên khác. Có điều người tu mệnh đạo đều rất quái gở, công pháp kỳ lạ, người bình thường sẽ không chọc vào bọn họ.

Tống Nhất cũng coi như từng giao thiệp với tông chủ Thiên Diễn Tông mấy lần, nhưng cô chưa từng nghe nói tông môn họ có pháp khí gọi là bia thiên mệnh. Hơn nữa hệ thống hộ tịch là cái gì, điều này càng khiến người ta mờ mịt hơn.

Lúc này, bên trong màn hình sáng chiếu ra dáng vẻ của cô, chỉ nghe thấy tích một tiếng, trên bộ óc linh tinh xuất hiện mấy dòng chữ:

Tống Nhất, chủng tộc là loài người, cha mẹ không rõ, cốt linh bảy tuổi, không có linh căn.

Địa điểm thường trú: Vân thành.

Thời gian nhập tin tức: Nửa tiếng trước.

Hai tu sĩ dẫn Tống Nhất tới có chút ngạc nhiên: "Hở? Nơi mà trước đây cháu sống hoàn toàn không có mạng à, thế nên dữ liệu lớn không thu thập được tin tức, sẽ không được bia thiên mệnh nắm bắt và ghi chép lại."

Tống Nhất dần dần thích ứng với nơi này, bao gồm cả việc thích ứng với phương thức tính thời gian của bọn họ, ở đây không tính theo canh giờ, nửa tiếng hình như là hai khắc trước, cũng chính là lúc cô vừa tỉnh lại!

Kết hợp với kinh nghiệm của cô, chuyển những lời kỳ lạ của bọn họ thành ý mà cô có thể được, vậy đại khái chính là: Bia thiên mệnh này là một loại pháp khí có thể biết được đồng thời ghi chép lại thông tin cá nhân, hình thức tồn tại của nó rất đặc biệt, người sống ở trong thành trì thì sẽ có thể bị nó phát hiện và ghi chép lại.

Lúc Tống Nhất vừa mở mắt ra có lẽ đã bị pháp khí này chú ý đến đồng thời ghi chép lại.

Điều khiến Tống Nhất thở phào nhẹ nhõm là, tuy pháp khí này thần kỳ nhưng chắc hẳn là không tới trình độ thần khí, mặc dù nó biết tên cô nhưng hình như không thể tra được quá khứ thật sự của cô.

Cô cũng đã biết nơi này gọi là Vân thành.