Chương 3.1: Ấm Áp

Cảm ơn b @Nguyen Dung Linh Phuong đã đề cử truyện nhé 🥰 chương này tặng b nè 🌹

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Trên đường lớn, cô gái xách cặp chạy rất nhanh, Tiêu Nhiễm thở hổn hển, thật sự chạy không nổi nữa, cô mới dừng lại trước một bức tường, từng hơi từng hơi thở hổn hển, ngực phập phồng, mặt đỏ bừng vì mệt mỏi.

Tiêu Nhiễm quay lại nhìn, nhưng anh ta không đuổi theo, cuối cùng cô cũng buông bỏ trái tim đang treo lơ lửng của mình ra, dù mệt mỏi đến đâu, cô vẫn đeo chiếc cặp trên lưng rồi chạy về phía nhà cậu.

Phương hướng cô chạy hơi xa, ngày đầu tiên đến đây cô không quen, cô có hỏi vài người nhưng cô không hiểu những người nói tiếng Thượng Hải, cô không có điện thoại di động, hơn nữa cũng không có ai mua nó cho cô.

Khi sắc trời dần tối, cô cảm thấy hơi lo lắng nhưng có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, cô chạy về trường theo trí nhớ, sau đó lại đi bộ từ trường học đi về phía nhà cậu.

Nhà cậu ở trong một tiểu khu tương đối cũ kỹ, tiểu khu tương đối hẻo lánh, đèn đường cũng ít, cả con phố cũng tương đối tối tăm, nghe cậu nói con phố này thường xuyên xảy ra một ít chuyện cướp bóc, trong lòng Tiêu Nhiễm có chút hoảng hốt, cô vừa đói vừa mệt, bởi vì sợ hãi, nên cô nắm chặt quai cặp sách của mình.

Sau khi vào ngõ, từ xa cô đã nhìn thấy một người đàn ông ở ngã tư đường, cầm đèn pin đi vòng quanh, cho đến khi ánh đèn pin chiếu vào người cô, người đàn ông lớn tiếng gọi: “Nhiễm Nhiễm!” Sau đó đi về phía cô.

“Cậu!” Mũi thoáng cái liền chua xót, Tiêu Nhiễm cố kìm nước mắt chạy về phía ông.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bà nội ở ngã tư thôn chờ cô tan học trở về hầu như không có ai chờ cô nữa, cậu là người thứ hai.

“Sao con về muộn thế? Cậu đến trường tìm con, trường học lớn như thế, cậu muốn vào cũng vào không được, cậu cũng không tìm được cổng trường, cậu còn lo lắng con không biết đường về nhà. Con có đói không? Mợ của con đang nướng bánh và đang đợi con!” Lý Phú Quý lo lắng vòng tay qua vai Tiêu Nhiễm, dẫn cô về nhà.

“Ừm.” Cô thật sự đói bụng, cúi đầu rơi vài giọt nước mắt, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc nói: “Cậu, làm phiền cậu và mợ rồi.”

“Phiền với không phiền cái gì, người một nhà không nói lời khách sáo, đi về nhà, cậu đã mua quà nhập học cho con! Con chắc chắn sẽ thích nó.” Lý Phú Quý vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói.

Hai người đổi bảy tám lượt, cuối cùng cũng đến một tòa nhà dân cư cũ, những tòa nhà này cơ bản đều là do công nhân nhập cư thuê, giá vẫn tương đối rẻ, hai người lần lượt đi vào hành lang, đi lên lầu năm, hành lang gập ghềnh, ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát, Tiêu Nhiễm nuốt nước miếng.

Lý Phú Quý mở cửa, Diệp Chân liền nghênh đón, sắc mặt lo lắng: “Nhiễm Nhiễm, đã muộn như vậy rồi, cậu và mợ lo lắng cho con chết đi được.”

“Thực xin lỗi mợ, con lạc đường.” Tiêu Nhiễm cảm thấy áy náy.

“Không có việc gì là được, mau vào ăn cơm đi, con cha chắc chắn đói rồi.” Diệp Chân đem túi xách của Tiêu Nhiễm lấy xuống, sau đó đưa dép lê cho Tiêu Nhiễm.

Nhà không lớn, khoảng 70m2, có hai phòng ngủ nhỏ, nhà cậu cô không có con cái, chỉ có hai người.

Ba người ngồi ở vào bàn ăn, Diệp Chân không ngừng gắp thịt cho Tiêu Nhiễm, một bên lải nhải: “Nhiễm Nhiễm ăn nhiều một chút, con nhìn xem con gầy thành cái dạng gì rồi, trường mới như thế nào, nếu con không đủ tiền tiêu, con cứ nói với cậu con nha.”

“Đủ rồi, mợ yên tâm đi.” Tiêu Nhiễm gật gật đầu nói cảm ơn.

Mặc dù gia đình nào cũng có những cuốn kinh khó niệm, nhưng trong trường hợp của nhà Tiêu Nhiễm mà nói, nhà cô lại không có kinh.

Tiêu Nhiễm tên ban đầu là Tiêu Chiêu Đệ, Chiêu Đệ Chiêu Đệ, đương nhiên là trong nhà muốn một bé trai, tốt xấu gì mẹ Tiêu cũng sinh được bé trai thứ hai, so với Tiêu Nhiễm nhỏ hơn một tuổi.

Ông nội Tiêu Nhiễm đời này trong nhà nghèo, có ba đứa con, con trai lớn là ba của Tiêu Nhiễm, cũng là người cực kỳ gia trưởng giống như ông nội cô, người con trai thứ hai đi kinh doanh ở nơi khác cũng rất có tiền, nhưng lại coi thường anh chị em của nhà họ, nên đã sớm cắm rễ ở nơi khác rồi.

Người con thứ ba là con gái, năm mười lăm tuổi đã bị bán cho người khác làm vợ, vì ông nội cô trọng nam khinh nữ, còn cô con gái út từ nhỏ sức khỏe yếu, năm mười sáu tuổi vì khó sinh mà chết.

Tuy nhiên, Tiêu Nhiễm là con gái, hết lần này đến lần khác cô phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và đánh mắng của ông nội và cha cô, bà nội cô tức giận, nên đã cùng bọn họ chia nhà, mang theo Tiêu Nhiễm sống một mình, năm đó cô mới tám tuổi.