Chương 9

Bóng dáng phẫn nộ rời đi của Lý Triết Thiên, đến nay vẫn còn ghi tạc trong đầu rất nhiều nhân viên đoàn phim 《Huyết chiến 》.

Nguyên bản khi Chu Hòa Huy lên tiếng mắng người, Lý Triết Thiên vẫn hùng hổ ương ngạnh như cũ, vẻ mặt ‘Mày mà cũng dám dọa ông, mày nhất định phải chết’. Thế nhưng dần dần, khi Chu Hòa Huy dùng thái độ mạnh mẽ không thể ngăn cản biểu thị Thiên Thịnh sẽ đầu tư thêm tám nghìn vạn, Lý Triết Thiên lập tức rơi vào trong mộng.

Bộ phim 《Huyết chiến 》 này chỉ có hai nhà đầu tư, một là tập đoàn Lý thị, phía còn lại chính là công ty giải trí trách nhiệm hữu hạn Thiên Thịnh..

Nguyên bản mỗi nhà đầu tư đều bỏ vốn năm nghìn vạn, coi như cùng ngồi cùng ăn, vậy mà hôm nay Thiên Thịnh trực tiếp đổ thêm vào tám nghìn vạn đầu tư, như vậy liền cho thấy Thiên Thịnh hoàn toàn không đếm xỉa đến số tiền đầu tư của Lý gia, đồng thời còn muốn Lý gia thêm vào hai nghìn vạn đầu tư ở mức cơ sở, sau đó cần thêm ba nghìn vạn hậu kỳ, vả lại Lý Triết Thiên cũng phải cút khỏi đoàn làm phim!

Mạnh vì gạo bạo vì tiền, quả nhiên mạnh vì gạo bạo vì tiền!

Nếu như nói sự kêu gào trước kia của Lý Triết Thiên giống như dòng suối nhỏ, vậy sự cường thế của Thiên Thịnh chính là Trường Giang và Hoàng Hà!

Lý gia bất quá là thương nhân vận tải đứng thứ ba tại Thủ đô tinh mà thôi, thời gian quật khởi nhiều nhất cũng chỉ là mười năm trở lại đây, coi như nhà giàu mới nổi. Nhưng muốn so sánh cùng Thiên Thịnh nội tình thâm hậu, chênh lệch cũng không phải chỉ là một ít.

Trước đây Chu Hòa Huy cũng chủ trương lui một bước trời cao biển rộng nên mới không đối kháng với Lý Triết Thiên, bởi vì toàn bộ nhà họ Lý đều cực kỳ cưng chìu vị đại thiếu gia vô không biết trời đất này, mà Thiên Thịnh lại không có khả năng chỉ chăm chăm nâng đỡ một mình Sở Ngôn, làm hậu thuẫn cho một mình cậu. Thế nhưng hôm nay, một cú điện thoại như vậy đã khiến thế giới quan của Chu Hòa Huy xảy ra thay đổi.

Anh đã hiểu, công ty lần này là thực sự dùng sức nâng đỡ Sở Ngôn, thậm chí còn không tiếc đắc tội Lý Triết Thiên.

Nguyên bản sau việc này Lý Triết Thiên còn gọi mấy cuộc điện thoại, muốn tìm cha mẹ ra mặt làm chủ, ai ngờ ban đầu ông bà Lý còn không ngừng gật gù ‘Mọi chuyện dễ nói, tất cả đều theo con’, thế nhưng vừa qua mấy phút lại đồng ý để Lý Triết Thiên rời khỏi đoàn làm phim.

Lý Triết Thiên đương nhiên là phẫn nộ lại căm tức rời đi, một hồi trò khôi hài cứ kết thúc như vậy.

Lý Triết Thiên vừa đi một bên còn không ngừng mắng nhiếc trợ lý của mình, mà nhân viên đoàn phim ở sau lưng lại không ai quan tâm đến việc hắn rời khỏi, trái lại còn vô cùng cao hứng tiếp tục làm chuyện của mình, ngay cả hiệu suất công tác cũng đều cao không chỉ một hai phần.

Có một nam chính cả ngày thích đi trễ, phô trương thanh thế, không làm việc nghiêm túc, đơn giản là tai nạn của đoàn phim!

Cám ơn ông trời, cuối cùng cũng đem vị đại thiếu gia không biết xấu hổ này đuổi đi!

Ở trong mắt bọn họ, đạo diễn Vương sau khi nghe tin càng là mặt mày hớn hở, chỉ kém trực tiếp ôm lấy Sở Ngôn dâng lên một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn.

Tám nghìn vạn đầu tư! Là tám nghìn vạn đó! Hơn nữa bên Lý Triết Thiên còn không rút tiền lại, như vậy kim ngạch đầu tư cho 《Huyết chiến 》 đã lên tới một triệu tám nghìn vạn!

Nói đến mấy chữ này, trong ngực đạo diễn Vương còn có chút đập thình thịch, ông còn đặc biệt đi tìm Sở Ngôn, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia… Sở Ngôn này, chuyện lúc đó là Lý Triết Thiên làm không đúng, hiện tại cậu ta đã rời đi, vấn đề đầu tư thì…”

Sở Ngôn nghe vậy lập tức hiểu được ý tứ của đạo diễn Vương, gương mặt xinh đẹp tuấn tú lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại, ngữ điệu ngoan ngoãn nói: “Đạo diễn Vương, quyết định của công ty cháu cũng không thể thay đổi, 《Huyết chiến 》 là một bộ phim xuất sắc, cháu cho rằng quyết định của công ty là vô cùng chính xác.”

Đạo diễn Vương vừa nghe lời này, nhất thời trước mắt sáng ngời!

Đây là đang nói, con số tám nghìn vạn đầu tư kia khẳng định có thể gởi đến!

Trong môi trường giới giải trí phồn thịnh như hiện nay, kinh phí quay chụp phim truyền hình có thể lớn có thể nhỏ. Nhỏ đến như một bộ phim mạng, chỉ cần tốn ba bốn vạn cũng có thể hoàn thành, hoành tráng thì như những bộ phim chế tác lớn, có thể phải tốn đến vài triệu để tiến hành quay chụp. Còn một ít phim điện ảnh bom tấn, phim chủ đề lớn thì còn số lại càng đáng sợ, năm năm trước có một bộ phim tốn hết bốn mươi lăm triệu Tinh tế đồng để dàn dựng! Đương nhiên, doanh thu phòng vé của bộ phim về sau cũng lên tới tám trăm mười bảy triệu.

Khán giả đối với sự nghiệp giới giải trí phi thường nhiệt tình, vì vậy hiển nhiên cũng sẽ càng thêm xoi mói, vì vậy người trong giới sẽ càng thêm cẩn thận chuyên chú với từng chi tiết trong tác phẩm của mình, chất lượng thành phẩm cũng từng bước leo thang, hiển nhiên, lợi nhuận hồi báo cũng theo đó tăng vọt.

Tám nghìn vạn đầu tư vừa được bổ sung này, đạo diễn Vương thoáng cái đã quy hoạch xong phương pháp tiêu dùng, đem chế tác đặc hiệu của 《Huyết chiến 》 làm đến càng thêm hoàn thiện, khiến chất lượng của bộ phim này hoàn toàn không thua kém những phim điện ảnh thông thường, cũng thuận tiện biến nó thành ứng viên đề danh của giải ‘Hiệu ứng tốt nhất’ trong liên hoan phim Kim Thịnh năm nay!

Đừng nghĩ rằng mục tiêu của đạo diễn Vương quá thấp, ở thế giới hiện tại, mỗi năm có không dưới nghìn vạn bộ phim truyền hình được ra mắt, đây chỉ là tính những sản phẩm của Hoa quốc mà thôi. Liên hoan phim Kim Thịnh chính là một trong những giải thưởng truyền hình quyền uy nhất tại Hoa quốc, mỗi năm chỉ có thể đề danh mười bộ phim, có thể được đề danh cũng đã là khó như lên trời.

Mà diễn viên có danh tiếng nhất trong đoàn làm phim chính là Lý Triết Thiên vừa bị đuổi đi, vì vậy lực cạnh tranh của bọn họ trên phương diện ngôi sao hoặc sức tuyên truyền không thể so sánh với các Ảnh đế Ảnh hậu khác.

Nghĩ vậy, đạo diễn Vương khẽ híp mắt một cái, lập tức mời đoàn đội tuyên truyền đến bắt đầu thương lượng.

Vào ngày thứ ba sau khi Lý Triết Thiên rời đi, cả bộ phim cũng coi như tiến vào giai đoạn hoàn thành, cảnh quay cuối cùng chính là tình cảnh Chử Thần tử trận. nguyên bản ở phân đoạn này cần phải có Lý Triết Thiên xuất hiện, bất quá hiện tại đạo diễn Vương đã mời một diễn viên đến đóng thế cho hắn ta, hơn nữa còn chỉnh sửa kịch bản, đặt trọng điểm của cảnh quay này lên người Sở Ngôn.



Trong vũ trụ vô biên vô tận, một chiếc chiến hạm bị kẻ địch bắn rơi, bức bách phải đáp xuống một tinh cầu hoang vu hẻo lánh.



Các nhân vật và cả bối cảnh quốc gia trong 《Huyết chiến 》 đều được tác giả tự mình cấu tứ, trong cái thế giới kia, năm trăm năm trước đã xảy ra một hồi đại chiến, khiến toàn bộ cách cục chính trị của Tinh tế đều dẫn phát cải biến thật lớn. Nói ví dụ như Hoa quốc của Niếp Chinh và Chử Thần, ở năm trăm năm trước đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, hiện tại bởi vì cướp đoạt tài nguyên mà phải chịu sự vây công của cường địch ở khắp nơi.

Năm trăm năm qua, suốt cả năm trăm năm nay chiến tranh chưa từng ngừng nghỉ qua!

Cho dù đại chiến có tạm dừng, những cuộc chiến nhỏ cũng liên miên không ngớt, Chử gia bắt đầu quật khởi từ năm trăm năm trước, từ đó đã đổ không biết bao nhiêu máu tươi cho đất nước, rốt cuộc chỉ còn lại một huyết mạch cuối cùng.

Sau khi Chử Tùng hy sinh, Chử Thần chính thức trở thành gia chủ của nhà họ Chử, gia chủ của một gia tộc không còn thành viên.

Cậu tiếp nhận vị trí của Chử Tùng, trong lúc mọi người còn đang hoài nghi khả năng của vị tướng quân trẻ tuổi nhất Đế quốc này, cậu đã lần lượt dùng từng chiến dịch thu lấy sự tán thành của mọi người, rốt cục trở thành vị Chử tướng quân danh xứng với thực trong lòng của nhân dân cả nước.

Chử tướng quân, cái danh xưng này đại biểu cho một loại vinh quang, thế nhưng nghe vào trong tai Chử Thần lại là một loại trào phúng.

Các thế hệ của Chử gia đã sản sinh vô số Chử tướng quân, người trẻ tuổi nhất là cậu, mà người sống thọ nhất cũng bất quá lớn hơn cậu trên dưới hai mươi tuổi.

Sống không quá bốn mươi lăm, đó là vận mệnh của đàn ông Chử gia. Chiến trường vô tình, cho dù tướng quân có anh dũng thiện chiến hơn nữa, có tài tình siêu việt hơn nữa cũng không có cách đảm bảo trăm trận trăm thắng. Binh lính còn có thể xuất ngũ nhưng tướng quân lại vĩnh viễn không thể, hơn nữa một trong những gia quy lớn của Chứ gia chính là ——

『Thâm nhập chiến trường, tắm máu kẻ địch 』

Chử Thần không muốn trở thành một thành viên nhà họ Chử vừa sinh ra đã định chỉ phải cam tâm chịu chết, nhưng cậu cũng tuyệt đối không cho phép cái chết của anh trai mình trở nên vô ích!

Trong suốt ba năm qua, Chử Thần và Niếp Chinh đã liên thủ tiêu diệt rất nhiều đội quân đánh vào Đế quốc, đem uy danh của Hoa quốc dần dần truyền xa, kẻ thù bên ngoài đã không dám lại xâm phạm. Mà lần này, đã có ba quốc gia liên thủ xâm lấn Hoa quốc, Chử Thần và Niếp Chinh phải ngăn cản bọn họ ngoài vòng biên giới an toàn, tuyệt đối không thể khiến kẻ địch tiến thêm một bước.

Trận chiến này cứ thế giằng co trong suốt ba tháng, bên trên cư nhiên xuất hiện nội gián khiến đội quân của Chử Thần và Niếp Chinh bị quân địch bao vây, cuối cùng chỉ còn lại một chiến hạm dẫn đầu rơi xuống tinh cầu hoang vắng.

Trên tinh cầu này, chỉ có nham thạch đen kịt vô biên vô tận, một chiếc chiến hạm cô cô linh linh đáp xuống, bốn phía trên không chằng chịt chiến hạm của kẻ địch tụ tập, hoàn toàn xem chiến hạm của nhóm Chử Thần trở thành nhân bánh, không còn đường thoát vây.

Ai cũng không biết những thủ lĩnh trên chiến hạm rốt cuộc đã thương lượng những gì, ngay cả tác giả cũng không đề cập đến, thế nhưng ngay khi quân định muốn áp dụng hành động thì đã thấy một thiếu niên tuấn mỹ cao ngất bước ra khỏi chiến hạm, cậu đứng bên cạnh cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn những kẻ địch đông như kiến cỏ trên đầu.

Một phía là tướng quân trẻ tuổi đơn thương độc mã, một phía là hơn nghìn chiến hạm của địch quân.

Song phương chăm chú nhìn nhau hồi lâu, rốt cục, Thượng tướng Daviness của nước Mỹ (nguyên văn Mễ quốc) phụ trách kế hoạch lần này mở loa chiêu hàng: “Chử Thần tướng quân, các vị đã chiến bại không còn đường thối lui, viện quân của các vị còn cần ba giờ mới có thể đuổi đến, hãy đầu hàng đi.”

Đáp lại hắn chính là ánh mắt trầm mặc nội liễm của thiếu niên, Chử Thần không thốt một lời.

“Chử Thần, đầu hàng.”

Qua một phút đồng hồ, “Chử Thần, đầu hàng.”

Lại qua ba mươi giây, “Chử Thần, đầu hàng.”

Mười giây nữa trôi qua, Thượng tướng Daviness xuất hiện bên ngoài chiến hạm điều hành, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn thiếu niên trên tinh cầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngài có chuyện muốn đàm phán với chúng ta sao?”

Đến tận giờ phút này, Chử Thần rốt cục cũng mở miệng. Thanh âm của cậu khàn khàn khó nghe, phảng phất đã được mài qua vùng đá sỏi thô ráp, mỗi một âm tiết đều thẩm thấu máu tươi nhễ nhại, biểu tình vẫn trấn định trước sau như một: “Mike Daviness, ngài đang sợ tôi.”

Sắc mặt Thượng tướng Daviness lập tức tái xanh.

Đúng vậy, suốt ba tháng nay, thiếu niên này đã lần lượt huyết tẩy chiến trường, đánh ra uy danh hiển hách, cho dù hiện tại cậu đã là cá trong lưới không còn khả năng trốn thoát nhưng vì sao cả đám chiến hạm của bọn họ không có một ai dám đáp xuống tinh cầu kia? Cũng vì nổi sợ hãi vô hình đó mà thôi.

Chử Thần chính là trí óc, Niếp Chinh là sự dũng mãnh của của quân đội Hoa quốc.

Tình cảnh ngày hôm đó có rất ít người nhớ được, chiến hạm điều hành của Thượng tướng Daviness lúc ấy tiến gần tinh cầu kia nhất đã rơi vào kết cục không có chỗ chôn, chỉ có một ít chiến hạm hậu phương có thể gian nan đào thoát khỏi bạo tạc, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng thất bại, đem chuyện này mai tán vào sâu thẳm linh hồn, vĩnh viễn không đề cập tới.

Ngày hôm đó, thiếu niên phong thái trác tuyệt một thân một mình đứng trước cửa ra vào của chiến hạm, không mang theo bất kỳ vũ khí nào giằng co với quân đội nghìn vạn người. Cậu dùng thái độ bình thản của mình khiến vị Thượng tướng Daviness vốn hét ra lửa kia bùng nổ không thể kiểm soát, cậu dùng ngôn ngữ ngắn gọn trực tiếp nói với Tượng tướng Daviness: “Lần này thua chỉ là một mình Chử Thần ta, thế nhưng trong một tháng, Daviness, quân đội của ngài tất bại.”

Cho dù trong lời nói đề cập đến sự bại vong của mình, thiếu niên cũng hoàn toàn không có một chút thất thố nào, giống như cậu mới là người chân chính thắng lợi vậy. Cậu ngồi điềm nhiên trên bảo tọa, rũ mắt nhìn xuống tất cả quân địch ở nơi này, dùng tư thái quyết tuyệt miệt thị bọn họ.



Đến cuối cùng, Thượng tướng Daviness không nhịn được nữa phải ra lệnh, trực tiếp dùng pháo gia tốc hạt notron đánh nát cả tinh cầu này, đem thiếu niên cuồng vọng tự đại dám giễu cợt tôn nghiêm của hắn bắn cho nổ tung! Thế nhưng, trong lúc pháo gia tốc đang chuẩn bị lên nòng, chợt thấy bị tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử này chợt tiến lên một bước, ngẩng đầu lên tiếng.

“Ngài vì muốn làm nhục ta nên mới nói nhiều lời với ta như vậy. Tự đại là nhược điểm lớn nhất của các người, Daviness, trước khi chết ta sẽ dạy cho ngài một bài học, anh trai ta, tướng quân Chử Tùng, vẫn luôn dạy ta rằng, cho dù lưỡi dao của ta đã đặt lên cổ của kẻ địch cũng không thể nói nhiều một câu vô ích, chuyện duy nhất ta cần làm chính là —— “

“Vung dao gϊếŧ người.”

Lời nói vừa dứt, trong ánh mắt ngạc nhiên của toàn thể quân địch, thiếu niên kia chợt cất giọng cười ha hả.

Mà dưới chân của cậu, chiếc chiến hạm nọ phút chốc tản ra ánh sáng chói mắt, cả chiến hạm phảng phất trở thành một viên hằng tinh[1] rực rỡ, nhìn thấy tình huống quái dị này, toàn thể kẻ địch lập tức cướp đường mà chạy, đội ngũ rối loạn.

Thứ không hiểu được mới là thứ đáng sợ nhất, đoàn ánh sáng kia quá quỷ dị, bọn họ không dám không chạy.

Nhưng chỉ một giây sau, đại đa số chiến hạm còn chưa kịp quay đầu, ánh sáng vô thanh vô tức kia đã bắt bọn họ làm tù binh. Trong tiểu thuyết, tác giả đã miêu tả bằng những ngôn từ thế này ——

『Vầng bạch quang kia phảng phất như lưỡi hái của tử thần, thu gặt tất cả sinh mạng mà không để lại bất kỳ âm thanh nào. Chiến hạm hóa thành hư vô trong quang huy của chính nó, những sinh mạng mà nó bao trùm không một ai có thể trốn chạy, ánh sáng đó tựa như vòng tay êm ái nhất mềm mại nhất của tình nhân mơn trớn mỗi tấc da thịt của những sự vật xung quanh, mang tất cả dung nhập vào dòng nước ấm áp dịu dàng nhất, dung nhập gia viên vĩnh hằng.

Hai mươi mốt năm trước, ngài được sinh ra tại Thủ đô tinh của Hoa quốc, mang theo một cái tên: Chử Thần.

Hai mươi mốt năm sau, ngài dùng sức mạnh của một người trì hoãn mười phút, khiến điển tích mười phút tử vong này vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng mỗi người dân Đế quốc.

“Tinh thần” (Ánh sáng của vì sao) chính là vũ khí cường đại nhất trong lịch sử, là vũ khí khiến Hoa quốc vĩnh viễn là tượng đài sừng sững của tinh tế. Ngày “Tinh thần” ra đời, nó thu gặt trên dưới hai vạn một nghìn ba trăm sinh mệnh của liên quân ba nước, nó cũng thu gặt tính mạng của vị tướng quân trẻ tuổi nhất, xuất sắc nhất trong lịch sử.

Chử Thần mang theo nụ cười rời đi, tất cả chiến sỹ trên chiến hạm của ngài, chỉ có một mình Niếp Chinh còn sống sót.

Tính toán không chút sợ hở chung quy chỉ là một thần thoại. Làm hy vọng cuối cùng của Hoa quốc, Niếp Chinh bị đánh ngất xỉu đưa đi khỏi tinh cầu, các chiến sỹ còn lại lần đầu tiên vi phạn quân lệnh, bọn họ đứng ở trước mặt “Tinh thần”, bọn họ nối gót theo vị tướng quân mà mình sùng kính nhất đồng thời tuẫn quốc.

Ba năm trước đây, trong số bọn họ có người đã từng trào phúng vị thiếu niên trẻ tuổi kia.

Ba năm sau, bọn họ nắm lấy tay nhau, trở thành những người đầu tiên bị “Tinh thần” thôn phệ.

Trước khi Chử Thần hy sinh không để lại di ngôn gì, ngài chỉ một mực mỉm cười, cười đến cực độ ôn hòa.

Năm tinh tế thứ 519, Chử gia đã không còn huyết mạch, chính như năm đó trước khi Chử Tùng hy sinh đã từng căn dặn phó tướng Niếp Chinh của mình chuyển lời: “Ngươi trở về nói với Chử Thần, từ này về sau thằng bé đã không còn là… người của Chử gia nữa!”

Trục xuất khỏi Chử gia, đây là tự do đứa em trai ta yêu quý nhất vẫn hằng mong muốn.

Thế nhưng, sau khi Chử Thần bị Niếp Chinh đánh chật vật ngã nhào trên mặt đất, nghe được những lời này, thiếu niên chỉ lau vết máu trên khóe miệng, hồi đáp: “Chử Tùng, anh nơi đó có linh, hãy mở to mắt nhìn xem rốt cuộc em có phải người nhà họ Chử hay không!”

Sống phải vinh quang, chết không hài cốt.

Nghĩ đến, đối với Niếp Chinh mà nói, tất cả định nghĩa về Chử Thần từ sớm đã có đáp án trong lòng. Cũng giống như lần đầu bọn họ gặp gỡ, trong ánh mặt trời rực rỡ vô tận, vị thiếu niên kiêu ngạo xinh đẹp, là hiện thân cho con cưng của Thượng đế kia đã tùy hứng rũ mắt từ trên cao nhìn xuống Niếp Chinh, khóe môi hơi cong lên, dáng dấp bá đạo đến cực điểm, cậu nói ——

“Ta là Chử Thần, Chử của Chử gia, Thần của Tinh thần.” 』

————————

1/ Hằng tinh: Khác với hành tinh, hằng tinh là một ngôi sao đứng yên (không quay quanh vật gì và cũng không quay quanh trục của chính mình), có thể tự phát sáng, thường là tâm điểm của một hệ tinh cầu.

Ví dụ: Trong hệ mặt trời của chúng ta, mặt trời chính là hằng tinh, chín ngôi sao khác (bao gồm cả trái đất) là hành tinh.

Editor lảm nhảm:

Không đề cập đến vấn đề chính trị chủ quan, lòng yêu nước ở quốc gia nào cũng giống nhau, chúng ta không thể yêu cầu một người TQ sinh ra và lớn lên trên đất nước họ có lòng ‘nồng nàng yêu quê hương VN’. Và khi họ đã có lòng tự hào dân tộc, một cách tự nhiên họ sẽ hạ thấp dân tộc thù địch (như nước Mỹ, Nhật và cả Việt Nam ta). Chưa kể họ còn bị dạy dỗ trong một chính sách ngu dân và sự dẫn đường dư luận khốn nạn từ ‘Giai cấp lãnh đạo’, chúng ta khó thể yêu cầu họ có cái nhìn đúng đắn về chính trị và tình hình thế giới. Vả chăng, không nói về vấn đề biên giới quốc gia, phần lớn thanh niên VN ta thực sự có cái nhìn chính trị đúng đắn hay chưa.

Vậy nên, mỗi khi đọc văn TQ, nhìn thấy các bạn tác giả YY về đất nước họ, hạ thấp những nền văn hóa khác, mình không quá tức giận mà chỉ mỉm cười xót thương, xót thương cho những người thiếu thốn thông tin và tầm nhìn rộng rãi. May mà Đam mỹ thường không quá khích đến vậy, bất quá thỉnh thoảng đọc Nam tần mình vẫn hay bị dẫm mìn kiểu đó.

Chợt ngẫm lại, nếu các bạn VN mình mà viết truyện kiểu lịch sử quân sự này, chúng ta sẽ viết như thế nào? Liệu có YY đến vượt cả Hoa Kỳ xông thẳng ngân hà không nhỉ?