Chương 3

16.

Trong khoảnh khắc, thân thể cô trực tiếp từ trên lan can đài ngấm cảnh rớt xuống.

Tiếng gió gào thết bên tai, tạt đau gương mặt cô.

Chung quanh cây cỏ đầy rẫy ngăn lại thân ảnh đang rơi xuống,

Trước khi mất đi ý thức, cô dường như nhìn thấy một người nam nhân điên cuồng chạy vọt tới.

Còn có đôi mắt đầy hoảng sợ của Mạc Tuyết

Cô chậm rãi nhếch môi một chút lộ ra ý cười vì trả được thù.

Ôn Dĩ Hành, đây là tôi tặng cho anh cùng Mạc Tuyết phần lễ vật đầu tiên nha!

17.

Thời điểm tỉnh lại ở bệnh viện.

Khắp cả người đều đau đớn, nam nhân ngồi bên mép giường phát hiện, nắm chặt lấy tay cô.

Khuôn mặt lộ vẻ vui sướиɠ.

Hắn đã không còn sạch sẽ tươm tắt như như lúc trước, râu ria xồm xoàn hiển nhiên là vài ngày chưa cạo.

"Hủ Hủ, rốt cuộc em cũng tỉnh?"

"Đúng vậy, tôi không chết, các người rất thất vọng đi?"

Hắn kinh ngạc hồi lâu, nhíu mày nói:

"Em nói gì vậy?"

Cô nhìn hắn một cái, duỗi tay sờ sờ bụng:

"Con đâu rồi? Con không bị gì chứ?"

Ôn Dĩ Hành sắc mặt thực cổ quái:

"Chuyện về con lát nữa anh sẽ giải thích với em, em vẫn luôn không tỉnh lại, anh muốn biết ngày đó em và Mạc Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cô nhìn hắn gợi nên một nụ cười miễn cưỡng, cô vừa mới tỉnh lại, sinh tử chưa rõ. Thế nhưng hắn lại muốn giải thích cho Mạc Tuyết.

"Anh không phải thấy rồi sao? Mạc Tuyết đem tôi đẩy xuống?"

"Mạc Tuyết sẽ không làm chuyện như vậy."

"Anh làm sao biết cô ta sẽ không làm? Dĩ Hành, chuyện của các người tôi đều đã biết, Mạc Tuyết đã nói với tôi, tôi vốn dĩ tưởng làm bộ không biết chuyện gì, chỉ nghĩ yên lặng chờ đợi đứa con chưa chào đời của chúng ta."

Cô thống khổ nhíu mày, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.

Không biết là miệng vết thương bị động đến đau hay là ngực đau hơn.

"Mạc Tuyết kêu tôi cùng anh ly hôn, tôi nói với cô ta tôi đã có thai, cô ta kích động liềnđem tôi đẩy xuống, có lẽ cô ta không cố ý, nhưng tôi là thai phụ nha, cô ta như thế nào có thể ra tay nhẫn tâm như vậy."

Ôn Dĩ Hành nhìn cô, duỗi bàn tay run rẩy cằm lấy tay cô.

"Hủ Hủ, đừng náo loạn có được không? Mạc Tuyết sẽ không làm em tổn thương."

Cô tức đến bật cười.

Cố gắng thoát khỏi tay hắn, kích động giật bỏ kim truyền dịch.

Liền hướng mặt Ôn Dĩ Hành tát một cái.

"Anh để ý cô ta như vậy sao, liền con của chúng ta cũng đều có thể không cần, anh như vậy không sợ làm ba tôi thất vọng sao."

Lúc này, bác sĩ và y tá đều kéo đến. Một bác sĩ nói:

"Người bệnh có dấu hiệu kích động, tiêm một liều thuốc an thần."

Cô nhìn bác sĩ cùng y tá bận rộn.

Cho đến khi bị mọi người ấn ở trên giường bệnh, biểu tình trở nên hoảng sợ.

"Các người muốn làm cái gì? Vì sao lại tiêm thuốc an thần cho tôi!"

Cô trừng mắt về phía Ôn Dĩ Hành.

"Anh cùng Mạc Tuyết muốn đối với tôi làm cái gì? Các người phía sau lưng tôi âm mưu cái gì?"

Hốc mắt Ôn Dĩ Hành sưng đỏ, trong ánh mắt che kín tơ máu. Hắn khàn khàn mở miệng

"Hủ Hủ, em thanh tỉnh một chút, chúng ta không có con, Mạc Tuyết cũng không có đẩy em."

"Em bị rối loạn nhân cách, chúng ta đi điều trị được không? Anh sẽ không rời bỏ em."

18.

Ôn Dĩ Hành nói cô bị bệnh.

Là rối loạn nhân cách, cô cảm thấy thật buồn cười vì hắn muốn rửa sạch hiềm nghi của Mạc Tuyết thế nhưng vu khống cô bị bệnh tâm thần.

Đây là kịch bản ngược luyến của mấy trăm năm trước rồi, rõ ràng cô phát hiện ra hắn nɠɵạı ŧìиɧ với Mạc Tuyết, cô ta lại muốn dùng mưu kế vu hảm cô.

Cô chỉ là tương kế tựu kế, cố ý biểu diễn cho họ xem một tiết mục thôi.

Thế nhưng hắn lại bịa ra một cái cớ như vậy đối phó cô.

Hiện nay, đã là xã hội pháp trị bọn họ còn dám làm xằng làm bậy.

Chính là sau khi bị tiêm thuốc an thần, đầu óc cô mơ mơ màng màng, thời gian thanh tỉnh đã không còn nhiều.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau.

Mạc Tuyết cùng Ôn Dĩ Hành đều đứng ở mép giường, Mạc Tuyết bưng một chậu nước ấm đang dùng khăn lông lau mặt và tay cho cô.

Vẻ mặt cô ấy ôn nhu cùng đau lòng.

Sao lại thế này? cô ta không phải đang bị nhốt ở Cục Cảnh Sát sao?

Vì cái gì sẽ xuất hiện trong phòng bệnh của cô?

Cô ấy thở dài nói.

"Hủ Hủ, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại đã không nhớ tôi, ở nước ngoài có bác sĩ khoa tâm thần rất tốt, nếu không chúng ta mang em ấy đi xem đi."

Ôn Dĩ Hành ở bên cạnh bón cho cô nước trái cây, nước mắt hắn từ hốc mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên Hủ Hủ nhìn thấy Ôn Dĩ Hành khóc.

"Là tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy, chuyện sinh non lần trước đối với cô ấy đả kích quả lớn dẫn đến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, mới dẫn đến tình trạng này."

Sinh non, bệnh tình chuyển biến xấu?

Cô mở choàng mắt chăm chọc nhìn bọn họ.

"Các người đôi cẩu nam nữ lại âm mưu cái gì? Muốn đem tôi đưa ra nước ngoài cho hai người song túc song phi sao?"

Mạc Tuyết nhìn cô chằm chằm, sau đó đứng lên. Kích động khóc lớn.

"Mạc Hủ Hủ, em còn muốn nháo đến khi nào? Chị là chị gái của em, em có thể hay không bước ra khỏi ảo giác nhìn ra thế giới bên ngoài. Em xem Dĩ Hành, hắn bị em tra tấn thành bộ dáng gì?"

Mạc Hủ Hủ? Cô họ Mạc?

Cô quay đầu nhìn về phía Ôn Dĩ Hành, gương mặt anh tuấn của hắn tràn ngập vẻ tiều tụy, cả người gầy đi một vòng. Xương gò má hơi hơi nổi lên, thậm chí gầy chút thái quá.

"Mạc Hủ Hủ?"

Thấy cô còn mê mang, Mạc Tuyết rút ra một phần báo cáo kiểm tra đưa cô, trên đó viết

Người bệnh: Mạc Hủ Hủ, tuổi: 26.

Chuẩn đoán: rối loạn nhân cách giai đoạn giữa, xuất hiện các triệu chứng hậm hực và kích động, có khuynh hướng tự hại, có hiện tượng xuất hiện ảo tưởng, ảo giác.

Kiến nghị: điều trị bằng thuốc kết hợp với tâm lý trị liệu.

Cô lặp đi lặp lại tên của mình, trong phút chốc có cảm giác đầu óc thanh tỉnh rất nhiều.

19.

Cô là Mạc Hủ Hủ, Mạc Tuyết là chị gái cô.

Mà chồng cô, Ôn Dĩ Hành chưa bao giờ đi quá giới hạn.

Cô bị bệnh.

Rối loạn nhân cách.

Bị bệnh đã một năm.

20.

[Góc nhìn của Ôn Dĩ Hành]

Bệnh tình của Hủ Hủ lại nghiêm trọng.

Cô ấy gần đây tựa hồ đã xuất hiện triệu chứng ảo giác.

Bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ, lén cài định vị trong di động hắn.

Cô tựa hồ luôn luôn lo lắng hắn sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, hơn nữa đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ là chị ruột của cô, Mạc Tuyết.

Làm hắn cảm thấy vừa hoang đường vừa tức giận,

Hắn biết không nên trách cô, nếu không phải vì chuyện sinh non lần trước, cô cũng không phát bệnh, hắn biết cô là một người rất yếu ớt.

Bác sĩ gọi điện thoại rất nhiều lần, kiến nghị hắn mang cô vào bệnh viện điều trị.

Nhưng hắn không nghĩ để cô một mình lẻ loi ở bệnh viện.

Ba vợ bị ung thư thời kì cuối, ông đem công ty giao cho hắn, đem Hủ Hủ cũng giao cho hắn.

Trước một ngày ba qua đời, hắn canh giữ ở bệnh viện suốt một đêm, Hủ Hủ bởi vị bệnh tình thêm trầm trọng mà lưu lại trong nhà.

Nhưng cô cố chấp cho rằng hắn đi công tác bận rộn, ngay cả gặp mặt ba lần cuối cũng không được.

Hắn chỉ biết cười khổ

Ba vợ trước khi ra đi, đem mặt nạ dưỡng khí tháo ra nói với hắn:

"Bệnh của Hủ Hủ là di truyền từ mẹ."

"Mẹ của Hủ Hủ chính là bị như vậy, lúc nó 15 tuổi bà ấy đã nhảy lầu tự sát trước mặt nó."

Từ đó để lại ám ảnh cho cô làm cô ấy bị bệnh một thời gian, kéo dài hai năm mới giống con gái nhà bình thường đi học cao trung.

Chuyện đó hắn đều biết, bởi vì nếu như không có việc đó thì thời điểm Hủ Hủ đi học cao trung cô sẽ không vì không theo kịp chương trình học.

Ba vợ cũng sẽ không mời hắn đến phụ đạo cho cô.

Mà hắn cũng sẽ không quen biết Hủ Hủ,

Đến giờ hắn còn nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên gặp cô ấy.

Hủ Hủ nhút nhát đứng bên cửa sổ, trộm dùng đôi mắt ngây thơ đánh giá hắn.

Cô không thích nói chuyện.

Thời điểm hắn giảng bài chocô, cô chỉ biết lén lút viết tên hắn lên áo sơ mi trắng của hắn.

Lúc hắn phát hiện, lại lộ biểu tình vô tội,

Cô nói về sau lúc học đại học tìm bạn trai nhất định phải tìm một người biết cưỡi xe đạp. Có thể chở cô đi dạo khắp khuôn viên trường.

Trưa hôm đó hắn cưỡi xe đạp rời đi, cô liền lén lút ngồi sau xe hắn, nói muốn cảm thụ trước một chút, có khác gì so với mình tự cưới hay không.

Cô rất kén ăn, cả người gầy trơ xương.

Nhưng cô nói với hắn cô muốn ăn xương sườn chần ở thành Đông.

Ngày phụ đạo hôm sau, hắn liền mang đến một phần.

Cô vui sướиɠ nhảy cẳng lên, nói hắn thật là một người anh em tốt.

Hắn khẽ cười, tiểu nha đầu này ai cũng đều xem thành anh em.

Hắn dạy thêm cho cô một năm, sau đó lại bận rộn việc học, cô cũng đã theo kịp chương trình học.

Hủ Hủ đưa cho hắn một dãy số di động, nhưng hắn không nghĩ sẽ quấy rầy việc học của cô ấy, ảnh hưởng thành tích thi đại học.

Mỗi năm vào ngày sinh nhật của cô hắn đều gửi đến di động cô một tin nhắn chúc mừng, nhưng chưa bao giờ nhận được tin nhắn hồi âm.

Tiểu nha đầu kia, rất có thể đã viết sai số di động rồi đi.

Lần nữa gặp lại, là ở trường đại học.

Hắn phát hiện chị gái cô - Mạc Tuyết là bạn cùng lớp chuyên ngành đại học với mình.

Có một khoảng thời gian làm bài nghiên cứu, hắn cùng Mạc Tuyết thường xuyên tiếp xúc, lúc Hủ Hủ đến phòng học chơi đều hướng hắn làm mặt quỷ.

Thường hay trêu chọc hỏi hắn "Chị gái có phải là bạch nguyệt quang của anh không?"

Hắn giả vờ tức giận.

"Anh không thích Mạc Tuyết."

Anh thích em.