Chương 2

9.

Cuối cùng cô cũng không chờ được đến ngày Ôn Dĩ Hành thực hiện lời hứa, hắn càng ngày càng bận không biết là thật sự bận công việc hay bận chiếu cố bạch nguyệt quang đang đau khổ.

Cô cùng mẹ mang tro cốt phụ thân về quê mai táng, sau khi về nhà lại xem trọng một khu mộ viên, làm thêm một cái mộ chôn di vật.

Làm xong mọi thứ, Mạc Hủ đi đến một công ty bảo hiểm, dùng danh nghĩa của Ôn Dĩ Hành mua hai hợp đồng bảo hiểm, một hợp đồng bảo hiểm thương tật và một hợp đồng bảo hiểm tai nạn với giá trị kếch xù cho cả hai người họ.

Lúc gọi điện thoại thông báo cho Ôn Dĩ Hành, hắn đang rất bận, bớt chút thời gian hỏi cô:

"Em tại sao lại mua hợp đồng bảo hiểm?"

Cô nhàn nhạt nói: "Ba ba xảy ra chuyện đối với em cùng mẹ thật sự đả kích quá lớn, cuộc sống vô thường, cảm thấy nên mua một phần bảo hiểm sẽ yên tâm hơn."

Ôn Dĩ Hành không hoài nghi gì, vui vẻ đồng ý.

Cô bảo hắn buổi tối về sớm một chút, cùng nhau đi ăn:

“Em gửi định vị nhà hàng cho anh, em chờ anh ở đó.”

Ôn Dĩ Hành liên tục đồng ý.

Mạc Hủ tới từ rất sớm, ngồi bên trong nhà hàng đợi hắn, đợi thật lâu, thực khách người đến kẻ đi từ không còn chổ ngồi đến vắng tanh không một bóng người. Nhưng vị trí đối diện cô vẫn không có người ngồi.

Sau đó Ôn Dĩ Hành mới nhắn tin đến, nói hắn buổi tối phải tăng ca, kêu cô ăn trước.

Trời đã khuya người phục vụ bước ra nói xin lỗi, nhà hàng đã đến giờ đóng cửa.

Mạc Hủ cầm túi xách đứng dậy rời đi, trước khi đi ngưòi phục vụ còn đưa cho cô một đóa hoa hồng, nhẹ giọng nói "Lễ tình nhân vui vẻ!"

Lễ tình nhân đúng là vui vẻ, nhưng người yêu của cô đang ở cùng người hắn yêu.

Mạc Hủ quay đầu, nhìn xuyên qua cửa kính pha lê về phía tòa chung cư xa hoa ở phía đối diện.

Vị trí cô đứng vừa lúc có thể nhìn thấy bên trong ô cửa sổ to sát đất, có một người nam nhân mặc tạp dề đang nấu ăn cho người yêu, mà nam nhân kia không ai khác chính là chồng của cô - Ôn Dĩ Hành.

10.

Mẹ trở về quê, sợ ở đây lâu ngày sẽ nhìn vật mà nhớ người, vì thế chỉ còn lại cô ở lại sắp xếp lại di vật của ba.

Bên trong di động của ba, cô tìm được nhật kí cuộc gọi, quả nhiên bên trong tìm thấy số di động của Mạc Tuyết.

Có thể Ôn Dĩ Hành cũng không biết, bạch nguyệt quang của hắn là giáo viên dạy thêm tiếng anh của cô khi còn học cao trung.

Hồi sơ trung cô sinh bệnh phải tạm nghỉ học 2 năm cho nên lúc lên cao trung kiến thức có chút không theo kịp.

Tính tình Mạc Tuyết có chút thẹn thùng, nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đặc trưng của cô gái vùng Giang Nam. Cô liếc mắt một cái liền nhìn trúng muốn cô ấy trở thành giáo viên dạy thêm.

Mạc tuyết nói gia cảnh không tốt lắm, bố mẹ cô ấy ly hôn, Mạc Tuyết theo bố cùng nhau sinh hoạt trôi qua rất khó khăn, học phí đại học lại tốn kém cho nên cô ấy đi làm thêm.

Cô thích tính tình Mạc Tuyết, cảm thấy cô ấy chăm chỉ lại ưu tú.

Cô thích tất cả người ưu tú, mấy năm đại học Mạc Tuyết đều có quan hệ thân thiết với nhà cô.

Ngày lễ tết đều sẽ lấy tiền nàng tích góp mua lá trà quý đến cho ba cô.

Ba cô vấn luôn khen Mạc Tuyết là người biết ơn, là một đứa trẻ ngoan.

Cho đến ngày nọ, cô đi qua trường đại học thấy ba Mạc Tuyết mặc quần áo bảo hộ công trường, cầm theo một túi nilong đưa tiền cho cô ấy.

Cô ấy còn ghét bỏ chất vấn ba mình, vì cái gì không để vào một cái túi đẹp, toàn làm mấy chuyện khiến mình mất mặt, kêu ông ấy về sau gọi điện thoại thôi, đừng đến tìm cô.

Đó là lần đầu tiên cô biết, thật ra thanh âm của Mạc Tuyết cũng không nhỏ.

Mà cô sở dĩ quen biết Ôn Dĩ Hành cũng là nhờ Mạc Tuyết, Ôn Dĩ Hành nhiều lần đến trước cổng nhà cô đón Mạc Tuyết rời đi.

Mỗi lần cô đều đứng trên ban công nhìn theo hai người bọn họ đi thật xa, Mạc Tuyết là bạch nguyệt quang của Ôn Dĩ Hành.

Từ lúc cao trung cô đã chứng kiến tình yêu thuở niên thiếu của bọn họ.

Nhìn thiếu niên tuấn tú gầy gò tri kỉ đưa cô ấy đến cửa hàng tiện lợi, cưỡi xe đạp chở cô ấy xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ.

Nhìn ngón tay trắng thon dài của hắn vén tóc mai bên tai cô.

Cho đến khi Mạc Tuyết bắt được danh ngạch học bổng trao đổi, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.

Tình yêu của bọn họ cuối cùng không bệnh mà chết.

Sau đó cô nhìn thấy Ôn Dĩ Hành thực tập gặp khó khăn trắc trở, Hủ Hủ trộm thêm hắn vào danh sách bạn tốt, gửi thông báo tuyển dụng của công ty ba mình vào hộp thư của hắn.

Rồi sau đó họ thành đồng nghiệp, nửa năm sau thì kết hôn, hắn trở thành chồng cô.

Họ kết hôn 3 năm, nhưng hắn không biết chính là HủHủ đã yêu thầm hắn 5 năm.

Ôn Dĩ Hành vĩnh viễn cũng không biết cô yêu hắn như thế nào?

11.

Buổi tối ngày Lễ tình nhân, lúc 0 giờ hơn Ôn Dĩ Hành mới trở về. Hắn tặng cho cô một cái vòng cổ cùng một hộp bánh kem được làm thủ công.

Thực không đẹp mắt, nhưng có thể thấy được chủ nhân của nó đã bỏ nhiều tâm tư.

Ôn Dĩ Hành nói: "Thực xin lỗi! Anh quên hôm nay là Lễ tình nhân.”

Hủ Hủ cười: "Không sao!"

Thừa dịp thời gian hắn tắm rửa, cô đem bánh kem ném vào thùng rác.

Mặc dù Hủ Hủ đã biết được phương thức liên hệ của Mạc Tuyết nhưng cũng không hẹn cô ta ra nói chuyện, cũng không dựa vào ưu thế vợ hợp pháp mà hất ly nước vào mặt cô ta hoặc là giáp mặt tuyên bố chủ quyền rồi cho cô ta một cái tát.

Những thủ đoạn này đối với Hủ Hủ mà nói thất sự quá cấp thấp.

12.

Hủ Hủ cứ theo bình thường uống thuốc bồi bổ rồi đi làm việc, định kỳ thì đi bệnh viện kiểm tra.

Nửa năm trước họ mới định có một đứa con, chuyện này Ôn Dĩ Hành nói ra, cho nên cô vui sướиɠ từ chức. Ở nhà chuẩn bị mọi công tác để làm mẹ.

Cô không có việc gì đi thẩm mỹ viện làm đẹp da, đi dạo trung tâm mua sắm.

Số lần Ôn Dĩ Hành về nhà càng ngày càng ít, thời gian cô gặp hắn có thể dùng một bàn tay để đếm.

Cô mỗi ngày đều giám sát lộ trình của hắn, giống một tình báo viên vậy.

Mãi cho đến buổi tối trước 100 ngày hỏa táng của ba cô. Hủ Hủ dùng di động của ba gọi cho Mạc Tuyết một cuộc điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, cô trang điểm xong liền mặc một bộ váy màu đen giống với bộ váy Mạc Tuyết mặc mà cô nhìn thấy ở tang lễ ba.

Bộ váy này là kiểu dáng thời thượng của năm trước, cô cảm thấy thật quê mùa, sau khi mua xong liền ném vào gốc tủ ngay cả nhãn cũng chưa cắt.

Ôn Dĩ Hành bận rộn, bỏ lỡ tang lễ của ba cũng không thể bỏ lỡ 100 ngày của ông.

Với lại vì hạn mục công ty xảy ra sự cố, văn kiện đấu thầu bị tiết lộ cho công ty đối thủ mang đi cạnh tranh. Cho nên hiện tại Ôn Dĩ Hành rất cần các mối quan hệ của ba cô, mà tang lễ của ông là một cơ hội giao thiệp rất tốt đối với hắn. Bởi vì mối quan hệ của hắn hầu hết đều đến từ tài nguyên nhân mạch của ba cô.

Nhân duyên của ba cô vẫn luôn rất tốt, rất nhiều khách hàng đều trở thành bạn thân của ông.

Hắn bắt buộc phải đến trước mộ bia của ông, hảo hảo diễn tròn vai một người con rể hoàn hảo, thuận tiện cũng xã giao với bạn bè của ba

Hắn nhìn bộ váy trên người cô, biểu tình hơi sửng sốt. Thực nhanh hoàn hồn, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

Thấy cô cằm nhẫn cưới nhìn đến phát ngốc, hắn tự nhiên duỗi tay cằm lấy chiếc nhẫn mang vào ngón áp út của cô dò hỏi:

"Váy này chưa bao giờ thấy em mặc qua, mua lúc nào vậy?"

Cô đứng im, cảm giác được ngón tay hắn xoa xoa vành tai mình, ôn nhu mà nhẹ nhàng.

"Mua năm ngoái, hai ngày trước mới nhớ ra chưa có mặc, cho nên lấy ra mặc, có đẹp không anh?"

Cô nhìn gương mặt hắn nói.

Đồng tử hắn thâm trầm.

"Đẹp! Hủ Hủ mặc gì cũng đẹp."

"Em mặc đẹp hay người khác mặt đẹp hơn nha?"

Cô cố ý thờ ơ hỏi:

"Đương nhiên là em đẹp!"

Ôn Dĩ Hành sủng nịch xoa xoa tóc cô.

"Em muốn mang giày cao gót anh tặng em nhân ngày kỷ niệm kết hôn hồi năm ngoái, anh lấy giúp em được không?"

Hắn nhíu mày : "Hôm nay đi tảo mộ ba, đều là đường núi, mang giày cao gót sẽ đau chân anh nhớ đôi giày đó cao đến 7cm."

"Em muốn mang, anh giúp em lấy đi dù gì chúng ta cũng lái xe đi, không phải tự mình đi bộ."

Hắn bất đất dĩ thở dài, ra ngoài lấy giày cao gót giúp cô.

Ôn Dĩ Hành chính là người như vậy, trong cuộc sống hàng ngày hắn luôn dung túng cô vô lý náo loạn. Biểu hiện thật sự là một người chồng hoàn mỹ.

Hắn vừa rời đi, cô liền lấy một phần kết quả xét nghiệm của bác sĩ từ trong ngăn kéo bàn trang điểm. Hít sâu một hơi sau đó bỏ vào túi xách.

13.

Mộ viên.

Bọn họ tới rất sớm thế nhưng chổ bia mộ của ba cô đã có một bó hoa còn rất mới, là hoa cúc trắng.

Tro cốt của ba cô đã mang về quê an táng nơi này bất quá chỉ là một phần mộ chứa di vật.

Mà giờ phút này, có một thân ảnh mảnh khảnh đứng trước mộ bia.

Là Mạc Tuyết.

Nàng hôm nay vẫn như cũ, trang điểm rất tinh xảo, mặc một bộ váy liền màu trắng, son môi màu hồng nhạt.

Nam nhân nhìn chỉ biết kinh ngạc cảm thán, thật là một người trời sinh diễm lệ.

Tuyệt đối sẽ không nhìn ra nàng trang điểm hơi quá.

Cô cảm giác được trong khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Tuyết thân thể Ôn Dĩ Hành hơi ngơ ngẩn.

Hắn không dấu vết buông tay đang nắm lấy tay cô, Hủ Hủ giả vờ không phát hiện, chủ động bước lên.

Mạc Tuyết nhìn về phía cô xin lỗi:

"Xin lỗi, tang lễ của chú chị không đến tham dự được, bởi vì vị hôn phu của chị xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi chú mất hai ngày, chị không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vây, Hủ Hủ xin nén bi thương."

Mạc Tuyết không biết bố cô xảy ra chuyện?

Cô nhẹ nhàng ừm một tiếng

Cô ta sau có thể không biết, sau khi cô ta về nước vẫn thường xuyên liên lạc với ba cô.

Thậm chí ba cô còn giới thiệu rất nhiều đối tác cho cô ta.

Cho rằng là cô ta không biết chuyện, không lẽ không nghe được sự tình từ trong miệng người khác.

Cô cũng là từ trong miệng người khác biết được tin tức vị hôn phu của cô ta qua đời.

14.

Ôn Dĩ Hành lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và Mạc Tuyết.

"Hai người biết nhau?"

Cô đoạt lời nhàn nhạt nói: "Quen biết nha, Mạc Tuyết tỷ là giáo viên dạy kèm hồi cao trung của em, sau khi học xong đại học cũng là ba một tay giúp đỡ, hai người chúng em tình như tỷ muội vậy, đến lúc tỷ ấy xuất ngoại du học thay đổi số điện thoại mới không liên lạc nữa."

Mạc Tuyết xấu hổ cười.

Cô lại tỏ ra kinh ngạc nhìn Ôn Dĩ Hành: "Anh và Mạc Tuyết cũng rất quen thuộc?"

Ôn Dĩ Hành sửng sốt, nhấp môi nói:

"Quen biết, công ty có hợp tác nên có tiếp xúc."

Được ạ, cái cớ này thật làm người khác không có gì để nói.

Bọn họ đều dựa vào mối quan hệ của ba cô, không quen biết nhau cũng khó.

"Nếu đã như vậy lát nữa chúng ta tụ hợp một chút đi, ba em ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn chúng ta thương tâm vì người."

Sau đó bạn bè của ba cô liên tiếp tới.

Ôn Dĩ Hành liền vào vai một người chồng đủ tư cách, tiến lên khom lưng bắt chuyện với từng người một.

Mạc Tuyết cũng khéo léo đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại tiếp lời.

Rõ ràng là đầu thất của ba cô, lại như yến hội xã giao của bọn họ vậy.

Như cá gặp nước.

Hủ Hủ cảm thấy cực kỳ chướng mắt, cô nhìn ảnh chụp đen trắng của ba, nói thầm trong lòng "Con thật sự xin lỗi, ba ba"

Cô muốn thực hiện kế hoạch của chính mình, Hủ Hủ yên lặng không một tiếng động lấy di động ra.

Tìm số điện thoại của Ôn Dĩ Hành, cài đặt 20 phút sau gọi đi, sau khi làm xong cô tiến đến bên cạnh Mạc Tuyết hỏi nàng:

"Có thể cùng đi dạo xung quanh với em không?"

Mạc Tuyết vui vẻ đồng ý.

15.

Mộ viên nằm ở ngoại ô, xung quanh dân cư ít đến đáng thương, đường quốc lộ nối thẳng lêи đỉиɦ núi.

Cô mang theo Mạc Tuyết đi đến một đài ngắm cảnh, phía dưới lan can chính là đồi núi bấp bênh, mặt trên phủ đầy dây thường xuân và dây đằng.

Không biết nếu ngã xuống , sẽ trọng thương hay chết đi.

Hủ Hủ phát ngốc vuốt ve ngón tay đeo nhẫn kim cương.

Mạc Tuyết hiển nhiên thấy được, cô ta bảo:

"Chiếc nhẫn rất xinh đẹp!"

" Đây là anh ấy lấy được khoản tiền thưởng đầu tiên mua cho em, nhẫn cầu hôn, anh ấy nói về sau có tiền sẽ đổi cho em chiếc lớn hơn, sau đó khi có tiền đúng là đã mua chiếc khác nhưng em vẫn cảm thấy chiếc này tốt hơn một chút."

"Chị xem đẹp lắm đúng không?"

Cô cố ý vươn tay đặt trước mặt Mạc Tuyết.

Mạch Tuyết sắc mặt khó coi, đột nhiên mở miệng:

"Ngày đó ở nhà tang lễ chị thấy em, tang lễ của ba em tổ chức ở cách vách tang lễ vị hôn phu của chị."

"Đúng không? Em không chú ý đến."

Mạc Tuyết nhìn về phía cô cười đến đắc ý

"Đừng giả vở nữa, kỳ thật cô thấy được đi, lúc ba cô qua đời chồng cô không ở cạnh cô, mà đi an ủi tôi, cho nên cô hẹn tôi cùng đi tảo mộ là để tuyên thệ chủ quyền sao?"

Hủ Hủ quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn cô ta

Không có Ôn Dĩ Hành ở đây, cô ta thậm chí lười giả bộ

"Hủ Hủ, cô còn tính lừa mình dối người đến khi nào đây?"

"Mấy tháng vừa qua Dĩ Hành rất ít về nhà đúng không? Có phải anh ấy nói với cô là anh ấy bận tăng ca?"

"Kì thật anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, anh ấy nói anh ấy yêu tôi, chỉ là vì muốn báo ơn tri ngộ của ba cô nên mới miễn cưỡng kết hôn với cô, anh ấy không yêu cô, hiện tại ba cô đã chết, Dĩ Hành ân tình xem như trả xong."

Hủ Hủ lẳng lặng lắng nghe lời cô ta nói, một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng đáp lại.

"Nói xong rồi sao? Cho nên cô nghĩ muốn cái gì?"

Mạc Tuyết cắn chặt răng, gằn ra từng chữ:

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ chủ động ly hôn, chừa cho mình chút mặt mũi."

Hủ Hủ cười trào phúng, đưa tay sờ sờ viên trân châu trên lỗ tai.

"Chuyện này cô đã thương lượng với Dĩ Hành chưa?"

Cô ta nghe xong liền biến sắc:

"Đó là đương nhiên, đây là ý của anh ấy, Dĩ Hành yêu tôi."

Cô thở dài:

"Mạc Tuyết, tôi tưởng rằng cô xuất ngoại vài năm hẳn là đầu óc thông minh lên một chút, kết quả vẫn ngu xuẩn như vậy ạ, Ôn Dĩ Hành sẽ không ly hôn với tôi."

"Cô có ý gì?"

Mạc Hủ thong thả ung dung từ trong túi ra một phần báo cáo kiểm tra, đưa tới trước mặt cô ta.

Mạc Tuyết nghi ngờ tiếp nhận, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Không có khả năng, cô sao có thể có...."

"Đúng vậy, tôi mang thai, thai nhi vừa tròn ba tháng."

Hủ Hủ bắt lấy tay cô ta áp lên bụng của chính mình. Cười tủm tỉm nhìn:

"Không có việc gì không thể xảy ra cả, cô sai ở chổ quá tin tưởng lời nói của nam nhân."

"Cô biết cái gì là yêu sao? Yêu là độc chiếm, là ích kỷ, là vì muốn người mình yêu yêu mình mà không từ thủ đoạn."

Thần sắc cô ta vốn dĩ đang tự tin liền tan rã trong nháy mắt.

Khóe mắt cô phản chiếu một bóng người đang hướng nơi này chạy đến.

Là Ôn Dĩ Hành.

Mạc Tuyết cũng nhìn thấy, cô ta nhanh chóng bắt lấy tay Hủ Hủ hướng về mặt mình tát một cái.

Một cái tát này xuống tay rất tàn nhẫn, ngón tay mang nhẫn kim cương của cô xước ngang gương mặt trắng noãn tạo thành một vết máu.

Trông cô ta chật vật lại đắc ý hướng cô cười

Cho rằng như vậy có thể trả thù cô, Hủ Hủ bất đắc dĩ lắc đầu, nói thầm:

"Thủ đoạn của cô quá kém, để tôi chỉ cho cô như thế nào là vu oan hãm hãi."

Cô thở dài, tiến lên một bước làm động tác ôm lấy cô ta.

Cô ta không rõ nguyên nhân, theo bản năng muốn đẩy ra. Hủ Hủ mang giày cao gót 7cm nháy mắt đứng không vững, trẹo chân lảo đảo ngã xuống.