Chương 40

Trần Lý cảm thấy khuôn mặt trước mặt không thể khơi gợi ham muốn của mình nữa, một khi sự nghiệp bị hủy hoại, anh ta phải sống thế nào đây? Cơ thể anh ta run lên, mệt mỏi mà lui ra ngoài.

Bạch Mộ Tuyết chậm rãi đứng dậy, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi đến bên bàn, rút khăn giấy ra, chán ghét lau đi vết tích anh ta để lại, sau đó nhặt từng chiếc quần áo vương vãi lên mặc vào.

Trần Lý kinh hồn bạt vía ngồi trên ghế, đến lúc Bạch Mộ Tuyết đã mặc quần áo chỉnh tề, cô ấy đi tới chạm vào mặt anh ta. Anh ta quay đầu lại gạt tay cô sang một bên: “Đừng chạm vào tôi!”

“Anh vẫn còn ba trinh chín liệt sao?” Bạch Mộ Tuyết cười quyến rũ: “Ai bảo anh dùng vũ lực? Nếu anh không cưỡng ép tôi như vậy, có khi tôi còn cảm thấy anh làm tốt, cùng anh chơi đôi lần coi như phần thưởng.”

*Ba trinh chín liệt: chung thủy tới chết để tưởng nhớ chồng mình (dành cho góa phụ).

Trần Lý tức giận nói: “Ai muốn làm với cô, tôi nghĩ cô là một kẻ tâm thần chính cống!”

“Vẫn còn tức giận sao?” Sắc mặt Bạch Mộ Tuyết dần trở nên lạnh lùng: “Có phải anh cảm thấy mình đã chiếm được một món hời to không?”

Trần Lý không nói gì.

“A, đàn ông các anh.” Bạch Mộ Tuyết cười lạnh: “Chiếm được của hời mà còn khoe khoang, cho rằng phụ nữ dễ bắt nạt lắm sao? Ngủ với tôi một lần là tôi phải nghĩ đến anh, nhớ anh rồi yêu anh, nếu vậy thì tôi phải mệt mỏi biết bao.”

Trần Lý ngẩng đầu nhìn, cô ta còn có đàn ông khác, ả đàn bà phóng túng dâʍ ɭσạи này!

Bạch Mộ Tuyết không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, lại nói: “Nếu chúng ta đã thống nhất quy tắc thì hãy tuân theo quy tắc. Trần Lý, tôi đến tìm anh vì anh là người trung thực, anh giúp tôi thành công, tất nhiên tôi sẽ không để anh chịu thiệt.”

Nghe những lời này, Trần Lý gạt tất cả tình cảm lãng mạn đã nảy sinh lúc trước với cô ra sau lưng, bắt đầu suy nghĩ về sự nghiệp của chính mình, hỏi: “Cô sẽ cho tôi lợi ích gì?”

Bạch Mộ Tuyết cười nói: “Vạn Ngọc Sơn là ai, anh nên biết, nếu anh ấy trở thành của tôi, anh muốn cái gì mà không có chứ?”

Trần Lý hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của cô là gì?”

“Vậy mới đúng chứ.” Bạch Mộ Tuyết ngồi xuống và giải thích kế hoạch tiếp theo với anh ấy.

Sau khi nghe xong, Trần Lý nói: “Tôi đều có thể làm những gì cô muốn, nhưng anh ta có tin tưởng hay không thì phụ thuộc vào cô.”

“Cái này thì anh yên tâm.”

Thấy cô đã có tính toán trước nhưng Trần Lý vẫn có chút bồn chồn, Vạn Ngọc Sơn khôn khéo như vậy, sao có thể dễ bị lừa như thế? Hay là người phụ nữ này tự cho mình là đúng, đến lúc đó lại lấy đá tự đập vào chân mình, anh ta phải làm gì đó để ngăn rắc rối xảy ra, nếu anh ta tìm được bản gốc video kia thì tốt.

“Thời gian trị liệu hôm nay sắp hết, một lát nữa anh cứ theo kế hoạch mà làm.” Bạch Mộ Tuyết nói xong thì đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra.

Không khí ngột ngạt trong phòng bị luồng khí trong lành thổi ra ngoài, tuy có hơi lạnh một chút nhưng lại khiến người ta thấy thật sảng khoái.

Trần Lý thu dọn đồ đạc, mở cửa đi ra ngoài thuật lại những gì Bạch Mộ Tuyết đã nói với Vạn Ngọc Sơn.

Vạn Ngọc Sơn hỏi: “Dựa trên những gì anh thấy, phải mất bao lâu cô ấy mới khỏi bệnh?”

“Nếu cô ấy sẵn sàng hợp tác thì hãy để những người cô ấy sẵn sàng gần gũi đến an ủi nhiều hơn để cô ấy thoát khỏi tâm lý lo lắng, như vậy sẽ không phát bệnh nữa. Tôi thấy cô ấy chỉ an lòng khi anh đến, vậy nên tôi đề nghị có bận rộn đến đâu, anh cũng nên dành ra hai ngày một tuần để đến đây, quan trọng nhất là không được kí©h thí©ɧ cô ấy, đặc biệt hiện tại cô ấy coi anh như thuốc cứu mạng, anh không nên chống cự, phải nuông chiều nếu có thể.”