Anh đi đến trước mặt Tạ Vãn Nguyệt, lấy cuốn sách trong tay cô đặt trở lại giá sách rồi nói: “Nếu không thích ở cùng với bọn họ thì đừng đến đó, bọn họ có gọi thì cô cứ nói mình không được khỏe.”
Tạ Vãn Nguyệt thầm nghĩ: cô cũng không phải anh, phải dùng cách vụng về như vậy để trốn tránh.
Thấy cô không trả lời, Vạn Ngọc Sơn thúc giục: “Có nghe thấy không?”
“Ừm, nghe thấy rồi.” Tạ Vãn Nguyệt đáp lại, dù sao đến chiều anh cũng không ở đây, có lẽ buổi tối anh cũng không về, cô có làm gì anh cũng sẽ không thấy.
Vạn Ngọc Sơn lại nói: “Nhưng nếu lão thái thái gọi cô đi đâu thì cứ đi, bọn họ nói gì cũng đừng để ý, cứ ngồi nghe là được.”
“Biết rồi.”
“Buổi chiều tôi không ở đây, cô tự quyết định đi, đừng để bản thân thiệt thòi.”
Giọng điệu của anh không kiên nhẫn, nhưng Tạ Vãn Nguyệt có thể nghe ra hai phần quan tâm trong đó, cô không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể anh úp ngay trên đỉnh đầu cô, hai tay anh chống vào giá sách, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tuấn tú của anh.
Vì không nghe được câu trả lời từ cô nên anh cúi đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Một năm trôi qua, cô đã mất đi không ít nét trẻ con, giữa mày cũng đã có thêm vài phần quyến rũ.
Vạn Ngọc Sơn nhìn cô chằm chằm, mãi đến khi mặt cô đỏ bừng, cuối cùng cô không thể không rời mắt khỏi anh.
“Biết rồi.” Toàn thân Tạ Vãn Nguyệt nóng bừng như thể bị đôi mắt anh đốt cháy.
Lúc này Vạn Ngọc Sơn mới đi ra ngoài, da mặt cũng mỏng thật, anh mới chỉ nhìn vài cái đã đỏ như vậy.
Không còn áp lực trên đỉnh đầu, Tạ Vãn Nguyệt vuốt ngực thở mạnh.
***
Vạn Ngọc Sơn lái xe đến một ngôi nhà dân cư, khi đến cửa, nhìn thấy cánh cửa khép hờ anh liền mở cửa đi vào trong, nhìn thấy một người phụ nữ đang phơi quần áo trên ban công.
“Tại sao không đóng cửa lại?”
“Tôi nhìn thấy xe của cậu nên đã mở cửa để cậu khỏi phải gõ nữa.”
“Người đâu?”
“Mới vừa ngủ.”
“Làm loạn sao?”
“Không có, mấy ngày nay đều rất tốt. Nhưng cậu không đến đây, tôi đoán là vì cô đơn lạnh lẽo nên tối hôm qua cô ấy ngủ không được, ngồi ở ban công một lúc, sau đó thì bị cảm lạnh.”
Vạn Ngọc Sơn ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Chị Hoa, chỉ cần tinh thần của cô ấy không có vấn đề gì lớn, chuyện khác chị cứ tự quyết định, không cần gọi cho tôi.”
Chị Hoa lấy khăn lau tay nói: “Cậu à, cậu hiểu lầm tôi rồi. Là cô Bạch nói muốn gặp cậu nhưng lại không dám gọi điện thoại cho cậu, cô ấy đã khóc hai lần, tôi sợ cô ấy có chuyện gì nên mới gọi điện cho cậu.”
Vạn Ngọc Sơn không nói gì, sau một lúc lâu mới hỏi: “Người nhà của cô ấy đã tới sao?”
“Không có.” Chị Hoa rót cho Vạn Ngọc Sơn một ly nước: “Cô Bạch lại sụt cân, nhìn qua thật khiến người ta đau lòng.”
Vạn Ngọc Sơn nói: “Khi nào thì bác sĩ tâm lý đến?”
“Khoảng tầm năm giờ rưỡi, chắc sẽ đến sớm thôi.”
“Được rồi, chị làm việc của mình đi.”