Chương 32

Xe chạy được một lúc, Tạ Vãn Nguyệt hỏi: “Tôi còn phải như thế này bao lâu?”

Vạn Ngọc Xuyên nói: “Để xem tình hình sau hôn lễ đã.”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Cảm ơn đã giúp tôi trả thù.”

Vạn Ngọc Xuyên trả lời: “Không cần khách sáo, tôi cũng không phải chỉ trả thù cho cô, không cần cảm kích tôi, ức hϊếp cô chính là ức hϊếp anh cả của tôi.”

Tạ Vãn Nguyệt nói: “Tôi cũng chỉ muốn nói một câu cảm ơn, không phải cảm động rơi nước mắt.” Nói xong, cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Lúc đầu vốn còn định nói vài câu khách khí đã làm phiền anh, nhưng lúc này cô không cần nói nữa, bớt lo bớt việc.

Vạn Ngọc Xuyên liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt trắng như sứ của cô gái nhỏ bình tĩnh không dao động.

Nửa hành trình sau, hai người không ai nói chuyện, Tạ Vãn Nguyệt ngẩn người một lúc, nửa tháng sau sẽ là ngày cô và Vạn Ngọc Sơn kết hôn.

Nghĩ đến người ấy, dù anh có năng lực đến thế nhưng vẫn phải kết hôn dưới chủ ý của hai lão gia tử, tỏ lòng hiếu thảo với lão thái thái.

Khi đến Vạn gia, Vạn Ngọc Xuyên xuống xe mở cửa cho cô, phục vụ rất chu đáo, Tạ Vãn Nguyệt nói lời cảm ơn, anh ấy đưa cô đến cửa viện, sau đó quay người rời đi.

Tính tình của người này thực sự quá lạnh nhạt, Tạ Vãn Nguyệt thích đứa nhỏ nhà anh ấy hơn, nhũ danh của bạn nhỏ là Hoài Sinh, dáng vẻ ngốc ngốc manh manh, cực kỳ đáng yêu, là một cậu bé rất ấm áp, tính tình hoàn toàn trái ngược với cha mình, giống như hai thái cực trái dấu, cũng không biết làm thế nào anh ấy lại nuôi được một đứa con trai như thế.

Tạ Vãn Nguyệt vừa vào cửa liền nhìn thấy Từ Tố Phương đang đứng trước hiên nhà ngóng sang bên này, sau khi nhìn thấy cô thì nhanh chóng bước tới cầm lấy chiếc túi trên tay của cô.

Từ Tố Phương thì thầm: “Ngọc Sơn đang ở trong thư phòng.”

Tạ Vãn Nguyệt gật đầu, mấy lần gần đây mỗi khi cô đến người này sẽ luôn ở đó. Buổi tối anh không đến viện bên cạnh mà ngủ ở phòng phía đông, cô rất biết ơn anh, ban đêm tỉnh lại do ác mộng, cảm giác được có anh ở cách vách, trong lòng liền thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Từ Tố Phương mang đến cho cô một ly sữa bò như thường lệ, vẻ mặt Tạ Vãn Nguyệt đau khổ, nói: “Cháu có thể không uống cái này được không, uống vào buổi tối sẽ đi tiểu đêm.”

“Sữa bò tốt cho sức khỏe, lần này uống một nửa thôi.” Từ Tố Phương đổi chiếc ly khác, rót ra một nửa, bà ấy phải chăm sóc thân thể nhỏ bé của Tạ Vãn Nguyệt thật tốt, mấy ngày nữa cô sẽ kết hôn, sau đám cưới còn phải chuẩn bị mang thai, sức khỏe không tốt thì sao có thể sinh đời sau xuất sắc chứ.

Tạ Vãn Nguyệt uống hết nửa ly sữa bò, ngủ thϊếp đi, ban đêm lại bị ác mộng làm thức giấc. Sau khi tỉnh dậy, cô thấy rất ngột ngạt hoảng sợ, không thể chịu được nữa, đành phải ngồi dậy đi vệ sinh.

Đã hơn một giờ sáng, đèn trong thư phòng vẫn sáng, anh thực sự rất chăm chỉ, giờ này mà vẫn chưa ngủ.

Cô đang định trở về phòng ngủ tiếp thì nghe giọng của Vạn Ngọc Sơn: “Lại đây.”

Tạ Vãn Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn đang đứng ở cửa thư phòng, hôm nay ăn mặc hơi lạ. Anh mặc một chiếc áo choàng xám khói và đeo cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nhã nhặn giống như học giả Trung Hoa Dân Quốc du hành thời gian đến, nhưng kèm theo điếu thuốc trên miệng, ống tay áo xắn lên, trông lại có thêm nét phóng khoáng.

“Làm gì?” Tạ Vãn Nguyệt đứng yên và hỏi anh.

Vạn Ngọc Sơn nói: “Biết chơi đàn phải không?”

“Biết.”

“Chơi một khúc cho tôi nghe đi.”

Sao? Nửa đêm, Tạ Vãn Nguyệt vẫn đứng yên không nhúc nhích.