Chương 25

Gã đàn ông chơi game cười hai tiếng, nói : "Tao chọc mày thôi, muốn nghe thì tao kể cho mà nghe."

Tên lái xe mắng hắn ta: "Thằng chó, còn ra vẻ bí hiểm."

Tên ông chơi game đặt điện thoại xuống rồi nói: "Mày muốn nghe chuyện bát quái cũng được, còn thật hay không thì tao không biết. Tao nghe nói năm đó mẹ của công tử nhỏ là một đại mỹ nữ, bị kẻ thù làm đến mức phải sinh con, bà ấy có một anh trai nổi tiếng độc ác tàn nhẫn ở Hàng Châu, nghe nói đã lật tung cả nửa Trung Quốc lên để tìm người, đại đương gia biết bà ấy là ai nhưng chỉ im lặng không nói cho anh trai bà ấy biết tin, thật là đáng tiếc. Mỹ nhân bạc mệnh, vừa sinh đứa con trai nhỏ chưa được mấy ngày đã qua đời, để lại đứa con nhỏ như vậy, đại đương gia nuôi nấng nó đến ngày hôm nay. Mọi người đều nói đại đương gia yêu người phụ nữ đó. Lúc đầu là vì để bà ấy làm vợ mình mới chấp nhận mạo hiểm giấu người đi."

Gã tài xế nói: "Vãi, không ngờ lại có chuyện như vậy, thế xem như mẹ của công tử nhỏ cũng là gián tiếp chết dưới tay đại đương gia.

Tên chơi game nói: "Ai nói không phải."

Gã tài xế lại nói: "Tao nhìn dáng vẻ tàn nhẫn của công tử nhỏ kia cũng có hơi khϊếp hoảng. Nếu như nó biết được chân tướng, sau đó đi ra ngoài tìm cậu của nó, thế chẳng phải chỗ này của chúng ta sẽ bị san bằng sao?”

“Ừ, không chừng là vậy.”

“Chết tiệt, mày ở đây hù dọa tao, tao làm việc vài năm, vừa mới kiếm một ít tiền lời, còn đang nghĩ qua một thời gian nữa sẽ quay về quê cưới Nữu Nữu.”

Tên chơi game cười lạnh nói: “Vẫn còn nghĩ đến Nữu Nữu nhà mày sao, chưa biết chừng người ta đã lấy chồng từ đời nào.”

Gã tài xế cũng cười nói: "Bây giờ ông đây có tiền, muốn mua gì cũng được, lấy chồng rồi thì vẫn cướp về như thường. Ở xã hội này, có tiền là ông, không tiền là cháu, nhìn một đám ở phía sau đi, bị mấy người có tiền trừng phạt, thật đáng thương, người trong nhà báo cảnh sát cũng không tìm được. Bởi vì sao, cũng chỉ vì tranh một thằng đàn ông."

Tên chơi game quay đầu liếc nhìn Tạ Vãn Nguyệt, thấy đôi mắt cô mở to, hắn không khỏi tức giận nói: "Cô trừng mắt to như vậy làm gì, dọa chết tao rồi."

Tạ Vãn Nguyệt vẫn đang tự hỏi là ai hại mình, lúc nãy nghe ra ý tứ trong lời hai bọn họ, dường như đã biết được điều gì đó bên trong, tên chơi game quay đầu lại dọa cô sợ co rụt lại, tên chơi game hỏi: "Cô có biết hát không?

"Không biết."

Tên chơi game nói: "Trông xinh đẹp vậy mà không biết chút tài nghệ nào, nếu chỉ biết dựa vào khuôn mặt, sau này cô sẽ không thể kiếm ăn đâu." Tạ Vãn Nguyệt nhẹ giọng hỏi hắn ta: “Tôi sẽ bị đưa đi đâu?”

“Đương nhiên là chỗ tốt rồi, ra nước ngoài, tôi sống lâu như vậy vẫn còn chưa được ra nước ngoài lần nào.”

“Đến đó làm gì?”

“Làm gì? Ha ha ha, chủ nhân kêu cô làm gì thì cô làm nấy, cô đẹp như vậy, khả năng cao sẽ phải làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, mẹ nó, hời cho đám người nước ngoài kia quá.” Tên chơi game nhổ một ngụm nước bọt, lại nói: “Cô nhìn tôi như vậy cũng không có tác dụng gì, chúng tôi không cứu được cô đâu, đêm dài mất ngủ, tìm người nói chuyện để gϊếŧ thời gian thôi."

Trong xe truyền đến một tiếng nức nở kìm nén, Tạ Vãn Nguyệt cũng cảm thấy mặt mình ướt lạnh, ma động cô rơi vào còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng.

Gã lái xe ho khan một tiếng: “Đừng khóc, trên đường đi mà khóc như vậy sẽ không may mắn.”

Mọi người làm gì nghe lời hắn, suốt đường đi đều khóc đứt quãng, khóc cho đến khi ngủ thϊếp đi.

Khi trời gần sáng, tên chơi game đã ngủ say, tên tài xế cũng có hơi mệt mỏi, hắn ta ngáp vài cái, muốn ra ngoài một chút, liền gọi tên chơi game đến thế chỗ mình.

Tạ Vãn Nguyệt vẫn chưa ngủ, cô nằm đó suy nghĩ rất nhiều thứ, lúc thì hy vọng Vạn Ngọc Sơn có thể đến cứu cô, lúc thì hy vọng người Tạ gia có thể đến cứu cô, lúc lại nghĩ bản thân không được đau buồn thế này, nhất định phải tìm cách thoát ra, nghĩ rất lâu, trong đầu vang lên tiếng ong ong, cô đổi tư thế nằm, liếc nhìn về phía trước thì phát hiện điện thoại của tên chơi game đang đặt trên ghế, bị hắn ta cọ đến bên rìa, một nửa lú ra bên ngoài, mắt thấy nó sắp rơi xuống, cô vươn tay qua hàng rào sắt, từng chút một khẽ khàng rút điện thoại ra, sau đó cẩn thận thu tay về, xoay người, nhấn phím, mở khóa. Cô đã nhìn thấy mật khẩu của hắn từ lâu, không ngờ lại có lúc dùng được …

Cô gái đối diện đã tỉnh lại, thấy cô dùng điện thoại gửi tin nhắn liền trợn tròn mắt kinh ngạc, Tạ Vãn Nguyệt nhìn cô ấy lắc đầu, sau đó xóa tin nhắn đã gửi, thoát khỏi giao diện nhắn tin, khóa màn hình. Quay người chuẩn bị trả lại điện thoại, không ngờ tên chơi game đột nhiên nói: "Mấy giờ rồi?"

Gã tài xế nói: "Mày không biết kiểm tra điện thoại sao?"

Tên chơi game miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, sờ túi, không có, quay đầu lại, nghe thấy một tiếng "cạch", nhìn xuống, là điện thoại di động của hắn, đang rơi vào khoảng trống giữa các ghế, hắn thầm nguyền rủa, mất một lúc lâu mới rút được điện thoại ra, ngón tay muốn bị chuột rút. Hắn liếc nhìn đồng hồ, là 5:08 sáng. Hắn vươn vai một cái, nói: “Tìm một chỗ dừng xe đi, tao đi tiểu, xong việc tao thay cho mày. "

Tạ Vãn Nguyệt nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để xoa dịu sự hỗn loạn trong lòng, hy vọng Vạn Ngọc Sơn có thể nhìn thấy tin nhắn của cô rồi tìm được cô trước khi cô bị đưa ra nước ngoài.

***

Vạn Ngọc Sơn đã gửi cho Vạn Ngọc Xuyên ảnh chụp màn hình tin nhắn mà anh nhận được từ Tạ Vãn Nguyệt.

Vạn Ngọc Xuyên cũng tìm ra một số manh mối, thông qua thông tin của Tạ Vãn Nguyệt, càng chắc chắn về nơi ở của cô, trước tiên anh ấy liên hệ với người trung gian để phối hợp, sau đó ra lệnh cho Chu Chí nhanh chóng đến đó, nếu bên kia không chịu thả cô ra, anh ấy phải chuẩn bị cho tốt …

Mãi đến sáng hôm sau phía trung gian mới trả lời, đó là bức ảnh Tạ Vãn Nguyệt bị trói ngồi dưới đất, đầu tóc rối bù, khuôn mặt lấm lem, một bên má sưng đỏ, trên má còn có vết bầm tím. Khóe miệng có vết máu khô, ánh mắt vô hồn.

Vạn Ngọc Sơn nhìn vào, im lặng không nói, một lúc sau mới hỏi: "Chu Chí đã đến chưa?"

Vạn Ngọc Xuyên nói: “Cậu ấy đã đến rồi, nhưng bên kia nói bọn họ sẽ đưa người đến một mình, sau đó mới báo thời gian địa điểm."

Vạn Ngọc Sơn nói: "Tôi sẽ đến đó một chuyến, ở nhà giao lại cho cậu."

Vạn Ngọc Xuyên đồng ý, bắt đầu cho người sắp xếp vé máy bay và những người sẽ đi cùng Vạn Ngọc Sơn chuyến này.

Vạn Ngọc Sơn lại nói: "Để mắt đến Phương Lam, đừng để lộ tiếng gió, đợi tôi quay lại nói chuyện với Phương Hồng."

Vạn Ngọc Xuyên nhanh chóng đưa thông tin hành trình và nhân viên cho Vạn Ngọc Sơn, cả nhóm vội vã đến sân bay. Trên đường đi, Vạn Ngọc Sơn gọi cho Chu Chí, hỏi: "Đối phương có báo thời gian và địa điểm không?"

Chu Chí trả lời: "Tôi vừa nhận được, thời gian là chiều mai, địa chỉ cũng tương đối hẻo lánh. Tôi cần phải kiểm tra một chút, sau đó sẽ đến đó một chuyến xem địa hình."

"Hiện giờ người có ổn không?"

"Cũng coi như là ổn. Tôi đã kiểm tra qua video với cô ấy, xác nhận không sao, ngoại trừ có chút vết thương ngoài da và kích ứng."

Vạn Ngọc Sơn nói với anh ta: “Ngày mai dẫn theo nhiều người một chút, cố gắng điều tra lai lịch của đối phương, nhớ kỹ, không được mạo hiểm.”

Chu Chí đồng ý rồi đi sắp xếp chỗ ở cho Vạn Ngọc Sơn, anh ta không ngờ Vạn Ngọc Sơn cũng đến đây.