Chương 2: Không ngoan

Có những sai lầm đã phạm phải một lần thì ghi nhớ suốt đời. Có những người cùng một lỗi mà sai lầm nối tiếp sai lầm, mãi mãi chẳng rút ra được bài học.

...

Chương 2 - 1 (2592)

“Anh nói gì cơ?” Vì mưa tuyết, không khí như bị đông cứng lại, dưới nền trời Vân Đô xám xịt mịt mùng, Sài Diễm dậm chân mấy cái. Cô hơi lạnh, lúc nói ra hơi thở đọng lại trên lông mi. Nhưng rồi chỉ trong chớp mắt, hình bóng Trần Vị Nam trước mắt cô lại thêm phần mờ ảo.

Không ai trả lời cô.

Sài Diễm gọi thêm mấy câu. Cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng của Trần Vị Nam: Phù… phù… phù…

Sài Diễm im lặng Trần Vị Nam tỉnh lại ở trên giường. Nơi anh có thể quờ tay đến được, có một cái đầu nho nhỏ đang vùi dưới tấm chăn màu trắng ngà. Tấm chăn phập phồng theo từng hơi thở. Trong mấy giây ngắn ngủi, Trần Vị Nam vẫn còn hơi ngơ ngác. Anh chầm chậm đưa tay ra. Nhưng rồi đúng lúc tay anh sắp chạm vào người đó, anh chợt dừng lại, thất vọng buồn bã, thậm chí còn hơi tức giận. Động tác vốn chậm rãi dịu dàng của anh bỗng chốc trở nên thô lỗ. Anh dúi mạnh người đó mấy cái: “Về phòng của em ngủ đi!”

Tiểu Kỳ Tích đang ngủ rất ngon. Chịu mấy cái dúi của Trần Vị Nam, cô bé xoa đầu, mơ mơ màng màng ngái ngủ chui ra từ trong chăn, “Anh à, anh làm gì vậy?”

“Sài Diễm đưa anh về nhà sao?”

“Đúng vậy. Chị ấy còn nói anh và bạn anh bắt tay nhau lừa gạt chị ấy, còn cố tình tự làm mình bị đau để chị ấy thương nữa.”

Trần Vị Nam trầm ngâm một lúc, mặt mày lạnh lùng hỏi Tiểu Kỳ Tích: “Bài tập nghỉ đông em làm xong rồi à? Mang đây anh kiểm tra xem nào.”

Lời nói này có tác động rất lớn đến Tiểu Kỳ Tích. Con bé hốt hoảng bò xuống giường rồi chạy mất. Nhưng trước khi chạy khỏi đó, con bé không quên ngoái lại lè lưỡi nhăn mặt trêu anh.

Trần Vị Nam nhăn mặt lè lưỡi trêu lại con bé trông còn dữ tợn hơn. Nhưng đáng tiếc là anh giãn hơi quá đà, duỗi xuống tận cổ. Lại thêm vỏ não vẫn còn đau do sưng phù, Trần Vị Nam đau đến nỗi suýt chút nữa rơi cả nước mắt. Anh ấn thật mạnh vào cổ và huyệt thái dương, vừa ấn vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Những chuyện sau khi rời khỏi bệnh viện, anh không hề nhớ nổi dù chỉ một chút.

Rốt cục là sai ở đâu mà khiến anh nhanh chóng bị bại lộ như thế? Nghĩ mãi vẫn không ra, Trần Vị Nam chẳng thèm nghĩ nữa. Anh kéo chiếc ngăn kéo ở cái bàn đầu giường rồi lấy ra một chiếc điện thoại. Mấy giây sau khi mở máy, anh nhận được một tin nhắn hoàn toàn nằm trong dự đoán.

Chỉ là nội dung đoạn tin nhắn khiến anh không tưởng tượng nổi: Có người cầu hôn anh!

Sài Diễm ngồi trong xe, tay đặt đúng chỗ thông gió. Hơi ấm đang mở ở mức cao, thổi vào mu bàn tay cô ấm áp. Cô cầm điện thoại trên tay, ngón tay cái gõ trên màn hình điện thoại lúc nhanh lúc chậm.

Anh chưa ngủ sao?

Xe đi qua đường bê tông. Có thể trông thấy pháo hoa vừa được đốt để lại tàn bên vệ đường. Vân Đô, một giờ trưa ngày mùng Sáu, hương vị Tết đã sắp tàn nhưng vẫn còn khá nồng đậm. Tâm tưởng Sài Diễm lại bay tới tận bờ bên kia đại dương. Giờ này, nước Mỹ vẫn đang là nửa đêm, một đêm tháng hai quá đỗi bình thường.

Trì Thu Thành trả lời rất nhanh.

"Kết thúc huấn luyện anh quay về, vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn của em đó."

Sài Diễm mím môi, gõ mấy chữ.

Sài Diễm: Chuyện em nói có phải đường đột lắm không?

Trì Thu Thành: Không, nhưng anh hơi giận đấy. Chuyện như thế này sao lại để em giành mất chứ?

Sài Diễm: Em nói hay anh nói có gì khác nhau sao?

Trì Thu Thành: Khi nào quay về anh sẽ chính thức đến ra mắt bố mẹ em, rồi chính thức cầu hôn em. Nếu không anh sẽ mất mặt lắm.

Sài Diễm nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười. Cô nhắn lại cho Trì Thu Thành một chữ duy nhất: Vâng.

Sau đó, cô viết thêm mấy chữ: Văn phòng Luật sư có việc đột xuất, em về Kỳ Nam trước đây, chờ anh về.

Cô chờ rất lâu nhưng không thấy Trì Thu Thành trả lời.

Có lẽ anh đã ngủ say rồi.

Bất giác, xe dừng lại trước tòa nhà hình bầu dục ở sân bay Hoàng Dương. Sài Diễm xuống xe, gió Bắc đang thổi mạnh. Cô siết chiếc khăn lụa hoa văn hình thoi vừa bị gió tốc lên rồi bước vào cánh cửa tự động, giống như rất nhiều lần trước đây mà chẳng ngập ngừng chút nào.

Từ Vân Đô về Kỳ Nam, đường bay ngắn, cứ như là vừa cất cánh rồi lại hạ cánh thôi. Sài Diễm đi ra khỏi sân bay. Cô thậm chí còn không về nhà cất hành lý, mà bắt xe đến thẳng công ty.

Văn phòng Luật sư An Tiệp nơi cô công tác nằm kín đáo giữa khu trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố Kỳ Nam. Nhìn bên ngoài, trông nó không nổi bật cho lắm, chỉ gồm hai tầng giữa của một tòa nhà có chiều cao trung bình, chẳng có một đặc điểm nhận dạng đặc biệt nào cả. Ngay cả mấy chữ “Văn phòng Luật sư An Tiệp” trên cánh cửa kính được dán lên lúc thành lập văn phòng, đã cũ kĩ từ lâu, không được tu sửa gì. Nhưng hai tầng lầu không đáng để mắt tới đó, hàng năm tiếp nhận gần một phần tư hồ sơ tố tụng pháp luật và dịch vụ tư vấn pháp luật của thành phố Kỳ Nam này.

Là một trong những “nguyên lão” của An Tiệp, mỗi lần bước chân vào cửa lớn tòa nhà, Sài Diễm luôn có thói quen ưỡn thẳng lưng lên rồi vuốt lại đầu tóc. Hôm nay có đôi chút khác biệt. Cô kéo theo hành lý. Lúc đặt hành lý xuống, cô ngạc nhiên khi trông thấy Thẩm Hiểu đang thất thần ngồi lặng lẽ ở trong đại sảnh.

“Sao cậu cũng đến vậy? Sophie gọi cậu đến à?” Sài Diễm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sophie gọi cô quay lại bởi vì chuyện điều tra đã có manh mối. Sài Diễm là người phụ trách, gọi cô về là hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng còn Thẩm Hiểu thì…

“Cậu qua đây với tớ.” Khuôn mặt của Sài Diễm u ám đến đáng sợ, Thẩm Hiểu mở miệng, nhưng chẳng nói nổi lời nào.

Sài Diễm tìm thấy một căn phòng trống ở tầng dưới của Văn phòng An Tiệp. Cô bảo Thẩm Hiểu đi vào bên trong trước. Cô vào sau rồi đóng cửa lại.

“Sao Sophie lại tìm cậu?” Thẩm Hiểu cúi đầu lặng thinh.

Sài Diễm hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng điệu của mình nghe ôn hòa nhất có thể, “Chuyện của Hằng Vinh có liên quan tới cậu sao?”

Thẩm Hiểu vẫn lặng thinh như cũ. Sài Diễm nóng ruột thực sự. Cô bước mấy bước đến trước mặt Thẩm Hiểu, nắm lấy cánh tay Thẩm Hiểu: “Nói xem, cậu nói xem nào!”

Cuối cùng Thẩm Hiểu cũng phản ứng lại. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Sài Diễm, “Sài Diễm à, tớ và cậu là bạn bè đã bao nhiêu năm nay. Có một số chuyện nhất định tớ phải làm, có một số chuyện tớ không thể làm. Gia đình tớ như thế nào, cậu biết rõ mà. Tớ còn phải nuôi gia đình.”

“Vì vậy cậu làm ra chuyện thế này sao?”

“Tớ xin lỗi.” Thẩm Hiểu lại cúi đầu. Lần này, cô ấy không nói thêm gì cả, chỉ lầm lũi bước ra khỏi căn phòng. Sài Diễm không đành lòng quay đầu lại, nhưng rồi cô nhận ra mình cũng chẳng nói nên lời.

“Tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu.” Sài Diễm nói. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như thực sự có chuyện, cô cũng chẳng thể giúp gì cho Thẩm Hiểu.

Cuối cùng Sophie cũng gọi Thẩm Hiểu vào nói chuyện. Bỗng nhiên Sài Diễm cảm thấy không thể chịu nổi không gian bao bởi bốn bức tường trắng trong phòng làm việc. Cô đi mấy vòng trong phòng rồi quyết định đi ra ngoài.

Bên ngoài tòa nhà tiêu điều những bước chân. Kì nghỉ Tết vẫn chưa kết thúc, dân công sở dù có chăm chỉ đến đâu, có lẽ cũng không đến mức ngay lúc này giam mình trong những khối bê tông cốt thép giữa trung tâm thành phố này mà vùi đầu vào công việc.

Sài Diễm đi lòng vòng quanh tòa nhà mấy vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một quán trà sữa vắng khách ế ẩm.

Cô không thích uống trà sữa, vẫn luôn cho rằng thứ đồ uống này chẳng có chút dinh dưỡng nào. Ngoài việc nhiều calo dẫn đến béo phì ra thì nó chẳng có lợi ích gì cả. Nhưng bỗng nhiên hôm nay cô lại nổi hứng lên, mua một cốc. Thẩm Hiểu rất thích uống thứ này.

Vì điều kiện gia đình khó khăn, lúc học Đại học, Thẩm Hiểu ăn mặc rất giản dị, cô không hay nói chuyện, cũng chẳng có bạn bè gì. Sài Diễm với cô làm bạn với nhau, cũng nhờ vào một chuyện không ngờ tới.

Lần đó, có một bạn trong khoa bị bệnh máu trắng cấp tính, các trợ giảng tổ chức cho sinh viên quyên góp ủng hộ. Mấy hôm đó Sài Diễm đang bận huấn luyện. Khi biết tin thì việc quyên góp đã kết thúc rồi. Lúc đó, cô còn không kịp lau mồ hôi đang đầm đìa trên người, chạy thẳng đến phòng ngủ của lớp trưởng, không nói lời nào mà ngay lập tức đưa ra hai trăm đồng.

Lớp trưởng giơ ngón tay cái với cô, bảo cô thật hào phóng.

Sài Diễm không hề hào phóng, hai trăm bạc đó là do cô tiết kiệm tiền sinh hoạt cả tháng ấy mới có, chỉ là bạn học với nhau…

Cô mỉm cười quay đi thì nghe thấy lớp trưởng điểm danh, nói: “Lớp chúng ta chỉ còn mỗi Thẩm Hiểu là chưa đóng góp thôi.”

“Loại người vừa nghèo vừa keo kiệt như cậu ấy, chắc chắn là không đóng góp đâu.” Một người bạn cùng phòng lớp trưởng nói.

Cũng không hiểu vì đâu mà lúc ấy cô lại xốc nổi quay người lại, gõ xuống bàn của lớp trưởng, “Hai trăm đó là tiền quyên góp của tớ và Thẩm Hiểu, đừng quên ghi vào danh sách đấy.”

Mấy ngày sau, danh sách quyên góp của mỗi lớp được dán trên cửa kính của phòng quản lý kí túc xá. Tên của Sài Diễm và Thẩm Hiểu lần lượt nối nhau trên danh sách. Hôm đó, khi quay về kí túc xá Sài Diễm gặp Thẩm Hiểu đang đứng đợi mình. Thẩm Hiểu cúi đầu rồi đưa cho cô một cốc trà sữa trân châu.

“Tôi chỉ có mười đồng, quyên góp sợ mọi người cười chê.” Thẩm Hiểu thì thầm. Lần đầu tiên Sài Diễm nhận ra, cô gái sống khép mình này lại có gương mặt xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào đến vậy.

Sau đó, kí túc xá đổi chỗ ở, hai người trở thành bạn cùng phòng rồi thành bạn thân.

Sài Diễm thoáng chau mày đến vài lần khi đằng sau vang lên tiếng của chủ quán “Trân châu ngon lắm!"

Kỳ Nam nằm ở vị trí lệch về phía Nam so với Vân Đô, nhiệt độ cũng cao hơn Vân Đô một chút. Trước kì nghỉ, cảm giác này vẫn chưa rõ rệt lắm. Nhưng Tết qua đi, cũng tấm áo mỏng dày như nhau nhưng mặc vào lại thành ra hơi nóng.

Cô muốn cởϊ áσ khoác ra. Đúng lúc cô đang kéo tay áo thì chuông điện thoại reo.

Sophie gọi tới.

Sài Diễm thở dài, đưa điện thoại áp sát tai: “Nói chuyện xong rồi à?”.

“Xong rồi.”

“Sophie này, nếu có thể, thì đừng làm lớn chuyện được không? Sau này Thẩm Hiểu còn phải làm việc mà.”

“Sài Diễm, chuyện của Thẩm Hiểu chúng ta sẽ nói sau nhé. Bây giờ tớ cần bàn với cậu một chuyện…”

“Gấp vậy sao?” Sài Diễm cười gượng, “Tớ có dự cảm rằng chuyện cậu nói không phải là chuyện tốt lành gì.”

“À, là một tin tốt đấy.” Ngón tay Sophie gõ lên cuốn sổ trên bàn. Trên đó ghi lại cuộc nói chuyện giữa cô, Hằng Vinh và Thẩm Hiểu. Thẩm Hiểu thừa nhận tất cả những chuyện cô ta đã làm. Nhưng cô ta nói rằng tất cả những chuyện đó là làm theo ý của Sài Diễm.