Ngày ấy sau khi về nhà, cô hứng một chậu nước ấm, cẩn thận giặt sạch áo đồng phục của anh.
Bột giặt ở nhà chỉ có mùi bình thường khiến cô hơi muộn phiền, không biết tại sao trên người các cô gái ở nhóm người mẫu kia lại có hương thơm dễ chịu như vậy.
Nếu cô cũng có thì tốt biết mấy.
Lúc ôm chậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa khéo gặp Lý Yến Văn.
Lý Yến Văn hỏi cô: “Có đồng phục rồi à?”
“Chưa ạ.” Cô nhỏ giọng đáp: “Không phải của con.”
Trước đây ba mẹ bận rộn công việc, gửi cô cho gia đình mợ chăm sóc, hai năm trước mới đón cô về bên mình, thành thử quan hệ có chút lạnh nhạt, bình thường cũng không nói chuyện quá nhiều.
Cứ thế, cô đem áo đi phơi khô dưới cái nhìn săm soi của Lý Yến Văn rồi mới về phòng.
Nhưng không thể tập trung tinh thần làm bài tập được.
Dường như chiếc bảng tên kia đã khắc sâu trong đầu, viết viết một hồi lại nhớ đến hình ảnh dưới bầu trời chiều, anh trùm chiếc áo đồng phục lên đầu cô, cô không kìm được cảm giác lâng lâng, như thể chân đang đạp lên mây vậy.
Không chân thực.
Anh sẽ nhớ ngày hôm nay chứ?
Không biết cô đã ôm nỗi thấp thỏm và tâm trạng mong đợi như thế nào, sang hôm sau khi áo đã khô, việc cô làm đầu tiên là gói ghém cẩn thận hệt như đây là sứ mệnh của mình rồi mang đến trường.
Giờ ra chơi, sau khi tập thể dục xong.
Cô ôm túi đựng áo như ôm kho báu, rập khuôn chạy thẳng lên lầu, bất ngờ gặp lại những nữ sinh trong nhóm người mẫu ở cửa lớp 11-1.
Chưa kịp mở miệng đã nghe giọng trêu đùa của một nam sinh bên cửa sổ.
“Nói rồi mà, hôm nay Giang Tố không có ở đây thật.” Nam sinh cười hì hì: “Các cậu cũng thật là, cứ hay chạy đến lớp bọn tớ, có phải là không biết A Tố của chúng ta lạnh lẽo vô tình đâu.”
“Có thời gian chi bằng theo đuổi tớ này, tớ dễ theo đuổi hơn, dễ theo đuổi hơn hẳn cậu ấy đấy.”
Một câu nói khiến nhiều người la ó, toàn là tiếng mắng.
“Cậu tỉnh lại đi, tự trọng hộ cái.”
“Cậu còn dùng từ theo đuổi nữa chứ, cứ như chó pug ấy, thấy con gái xinh đẹp là nhỏ cả dãi.”
“Hahahahaha! Biến đi!”
Cả nhóm người cười nói náo nhiệt, cô hoàn toàn xa lạ, giống như một người ngoài co ro đứng ở đó, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết có tâm trạng gì.
Thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy bản thân thật nực cười.
Dù anh có đồng ý yêu đương, hẹn hò nhiều hay ít, vậy thì thế nào, chẳng lẽ cô sẽ có cơ hội sao?
Giống như bị tạt một chậu nước lạnh khiến cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Người theo đuổi anh dù cho là nữ sinh xinh đẹp chói mắt như thế kia, anh cũng không thích.
Huống chi là cô.
Ở trong đám đông, thay một bộ quần áo, cô sẽ không được nhận ra nữa.
Thậm chí có thể anh đã quên nữ sinh hôm qua cao hay thấp, mập hay gầy, chỉ nhớ có một người như vậy. Mấy ngày sau, e rằng ngay cả hình tượng con người anh cũng thấy mơ hồ.
Những cảm xúc khó kiểm soát của cô tối qua, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, những thấp thỏm lo âu, những mong đợi chẳng biết thuộc về điều gì, những nghĩ suy anh sẽ có vẻ mặt và hành động thế nào khi thấy mình… Tất cả những điều ấy đều trở nên hoang đường.
Thẩm Thính Hạ không còn hy vọng nữa.
Cô đưa áo cho một nam sinh ngồi gần cửa sau, nhờ đối phương để ở vị trí của Giang Tố giúp mình.
Khi chuẩn bị rời đi, cô nghe có người gọi mình, là nữ sinh ở chỗ nhận thưởng ngày hôm qua: “A? Cậu ở đây à? Giang Tố đưa đơn cho tớ rồi, tớ mang đơn đi in ra một bản, cậu cầm đi! Điền xong rồi nộp lại cho phòng giáo vụ giải quyết là được.”
Cô hơi sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé.”
Dường như nữ sinh kia hơi kinh ngạc, họ rất sôi nổi, hiếm khi gặp… Người dịu dàng và có chút chậm rãi như vậy.
“Không có gì đâu!”
Sau đó hai người mỗi người một ngả.
Lớp 11-1 ở tầng một, còn cô học ở tầng hai.
Nhìn tờ đơn kia, lòng cô bỗng trống rỗng.
Ngay cả lý do tiếp xúc duy nhất cũng không có.
Trở về phòng học, mọi người chuyện trò náo nhiệt, chỉ có một mình cô ngồi ở góc viết đơn, khi kiểm tra lại nội dung đã viết, ánh mắt cô dừng lại ở cột chiều cao một hồi, cô điền vào đó là 157cm.
Cân nặng cũng như người bình thường, sẽ không bị người ta bảo là mập nhưng cũng sẽ không bị bảo là quá gầy, suy cho cùng thịt luôn dồn hết vào phần đùi.
Rồi cô lại nghĩ đến những nữ sinh vừa cao gầy vừa xinh đẹp trong nhóm người mẫu đứng ở cửa lớp 11-1 hôm nay.
Hóa ra tín hiệu đầu tiên của rung động đó là tự ti.
Cô nghĩ đến Giang Tố.
Thôi bỏ đi, không gặp anh có lẽ… Tốt hơn.
*