Chương 4

Trường trung học trực thuộc rất lớn, cô lại không quen đường đi ở đây, vất vả lắm mới tìm được sân bóng nằm ở khúc rẽ tầng ba. Cô vừa đi vừa thở hồng hộc cả đoạn đường, nghe thấy hình như phía trên có tiếng bước chân.

Còn có hai tiếng bóng vang lên.

Vì thế cô vội vàng tăng tốc, đến nơi rồi mới biết lại bỏ lỡ.

Sân bóng trống rỗng, ngay cả một vạt áo cũng chẳng để lại cho cô.

Tìm người tại một trường học lớn như vậy chẳng khác nào mờ kim đáy bể, hơn nữa cô cũng không biết người mình đang tìm hiện tại có phải là người mình thật sự cần tìm không.

Nhỡ lại trùng tên trùng họ thì sao? Rốt cuộc cô muốn tìm ai?

Thôi bỏ đi, cô kìm lòng chẳng đặng thở dài, không tìm nữa.

Chờ học thể dục xong, xuống văn phòng hiệu trưởng hỏi thử xem sao. Cô nghĩ ngợi, cũng không thể không mặc đồng phục mãi được, cô không quen bị người khác nhìn ngó.

Cô như quả bóng xì hơi quay về sân tập, hôm nay còn có hai lớp ở trên cao có tiết thể dục, sau khi luyện tập xong, giáo viên cho mọi người hoạt động tự do.

Cô là học sinh chuyển trường, sau một năm học chung, hầu hết các nữ sinh trong lớp đã họp thành nhóm nhỏ của riêng mình, trong lớp lại chỉ có một mình cô mới chuyển đến nên hòa nhập rất chậm, khi giải lao cũng không tìm được ai chơi cùng.

Thẩm Thính Hạ đứng tại chỗ một hồi, tâm trạng dần xấu đi. Cô định đi vào nhà vệ sinh trước rồi lại đi tìm hiệu trưởng.

Dường như cửa nhà vệ sinh vẫn luôn là thứ bắt nguồn cho mọi việc. Cô còn chưa đi đến đó thì từ xa xa đã thấy có bốn năm người đang tụm lại ở bên đó, hình là các cô gái xinh đẹp nhóm người mẫu đã gặp sáng nay.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, cho đến khi đạp phải gì đó như thác nước ở cửa —

Giây tiếp theo, đi kèm với tiếng hét lớn là dòng nước mạnh mẽ tấn công từ phía sau, bắn tung tóe lên cả lưng cô.

Tiếng hét chói tai của các nữ sinh thay nhau vang lên, mấy cô gái bên cạnh cô cũng bị vạ lây.

Thẩm Thính Hạ ngẩng đầu, đồng phục trắng mùa hè mỏng manh, màu sắc dây áo ngực và khóa cài của các nữ sinh trước mặt lập tức lồ lộ có thể thấy rõ ràng.





Con gái luôn quan tâm đ ến những thứ này nhất.

Cô cảm thấy lúng túng, đoán chừng chắc phía sau lưng mình cũng bị lộ rồi, nhưng chẳng mấy chốc, có vài nam sinh ở xa xa cầm theo áo khoác đến đưa cho các cô gái bên cạnh cô.

Họ được bao bọc lại hoàn toàn, ngoại trừ cô.

Tiếng kêu sợ hãi quá lớn, bất ngờ lan truyền khắp sân trường, càng lúc càng nhiều người nhìn về phía họ rồi đi đến. Các nữ sinh nhóm người mẫu kia đều được che chắn ổn thỏa, cô đang định tránh đi nhưng có ảo giác như thể ai đó đang gọi mình. Cô không muốn bản thân trông quá thảm hại, đánh cược quay người lại.

— Nhưng chẳng một ai gọi cô cả.

Trước giờ, sự dịu dàng chỉ dành cho những cô gái xinh đẹp trong mắt các nam sinh mà thôi.

Những ánh mắt thăm dò và bất ngờ kia, người đi ngang qua cũng liên tục quay đầu, cô như bị kéo quay về một chiều tối nọ nhiều năm trước, mợ quở trách cô ngoài đường lớn, nói chị họ cô xinh đẹp thế nào, xuất sắc thế nào, mà cô ở nhờ nhà họ, tại sao lại không học tập được chút nào. Nhiều người đi đường đều quay đầu nhìn, tò mò xen lẫn hờ hững.

Khi ấy cô cũng khốn cùng như vậy, chỉ ước thời gian mau chóng trôi qua, không muốn làm tiêu điểm trong đám đông.

Tai cô bắt đầu ù đi, cô cảm thấy choáng váng, khó kìm nén, đương lúc cô định lùi lại với hốc mắt nhức mỏi — Thì sau lưng vang lên một âm thanh.

“Cậu ngứa tay thế à?”

Giây tiếp theo, thiếu niên đi ngang qua trùm một chiếc áo khoác lên đầu cô, cô không nhớ rõ, chỉ nhớ ánh sáng chiếu vào góc nghiêng của anh, đường nét góc cạnh rõ ràng hệt như trong manga. Màng lọc ánh nắng chiều rọi xuống mềm mại và mỏng manh, tóc trước trán anh bay nhẹ, sau đó để lại một bóng lưng.

Cô nhìn anh tìm được nguồn chảy của dòng nước, cúi người, ngón tay thăm dò gì đó trong làn nước, rút đường ống đang bị nứt ra, dòng nước theo đó dừng chảy, sau đó anh đạp nam sinh bên cạnh một cú.

“Bốc Duệ Thành, cậu rảnh lắm hả?”

Nam sinh tự tay làm mấy thứ này vừa ỉu xìu vừa tự trách, sau khi bị đạp một cú đành đau khổ chạy theo sau anh về phía trước: “Cậu nói hai cái kia không được chơi chứ có nói cái này không được đâu! Tớ làm gì biết nó hỏng chứ!”

“Cậu xong đời rồi, chờ bị xử lý đi.” Giọng nói buông thả hệt như bị bóp nát.



“Đừng mà! Tớ sai rồi! Tớ sai thật rồi mà!”

Ống nước được xếp gọn tạo nên một con đường uốn lượn theo nhịp bước của anh, tựa như một cơn mưa chỉ thuộc riêng về con đường này. Thẩm Thính Hạ đứng đờ ra tại chỗ, ngón tay siết chặt vạt áo anh đưa cho mình, cô theo phản xạ hít một hơi dài và ngửi được mùi thơm cây cỏ có phần lạnh lẽo, toát lên cảm giác lười biếng mà hời hợt.

Từ đầu đến cuối anh không quay đầu nhưng tim cô cứ đập nhanh không cách nào lắng xuống được.

Linh hồn như xuất ra, cô đạp xuống bậc thang đi ra bên ngoài, tiếng ù ù bên tai đã biến thành âm thanh băng cassette ngắt quãng, cô không thể nghe được tiếng nào khác nữa, cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người. Cách lớp quần áo ướt đẫm, cô cảm nhận được xúc cảm từ chiếc áo khoác áp sát mình. Trái tim cô nhanh chóng giật nảy lên, giống như máy cài đặt nhịp tim được tra dầu, mạnh mẽ và nhớp nháp.

Cơ thể như không phải của mình nữa.

Cuối cùng, không biết đi đến đâu, dừng lại lúc nào mà cô bỗng hoàn hồn lại, ngón tay động nhẹ một cái, bị vật gì bén nhọn đâm vào.

Cô tưởng đây là trò đùa, ngón tay đυ.ng đυ.ng theo bản năng làm cho một bảng tên bị rơi ra.

Thẩm Thính Hạ nhặt lên.

Khoảnh khắc này, ánh sáng như tắt đi, thế giới cũng ngừng hô hấp.

Trên bảng tên được in một dòng chữ màu xanh nhạt rõ ràng — Trường trung học trực thuộc Giang Thành, lớp 11-1.

Giang Tố.

Dường như có nhành hoa hồng vươn lên từ tim, tách cổ họng cô ra, cô ngạc nhiên, mừng rỡ nghĩ thầm hóa ra là anh, vậy mà lại là anh.

Trái tim đập liên hồi hoàn toàn không thể kiểm soát được, tựa như từng đóa pháo hoa. Lần đầu tiên cô cảm nhận được có gì đó sinh sôi trong bóng tối, là tâm sự bí mật và mơ tưởng khó nói của một thiếu nữ.

Ngày đó nắng chiều bình thường, thậm chí là tầm thường, giống như vụn kim loại, cũng giống như lòng đỏ trứng muối, vì sự xuất hiện của một người mà bắt đầu trở nên khác biệt.

Anh sẽ không biết, chỉ là một chiếc áo khoác đồng phục đơn giản bình thường nhưng nó đã bảo toàn lòng tự trọng gần như khốn cùng của một cô gái.

Cũng sẽ không biết một hành động tùy ý đưa áo khoác của mình ra — Đã kéo tấm màn che cho thời gian yêu thầm dài đằng đẵng của thiếu nữ.