Chương 18: Trình Tố Nguyệt mang vẻ mặt “Ta không hiểu, ta chấn động”

Đào Hoa nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh.

Mẫu thân cô bé đã lập tức chạy lên núi, lúc này đang ngồi bên cạnh giường gạt lệ.

Hoa thẩm thẩm cũng luống cuống chân tay: “Sáng nay vẫn còn ổn, đến chiều hơi sốt nên nhìn uể oải một chút. Ta cho là nó bị cảm nắng nên kêu về phòng đi ngủ, chờ A Ninh đại phu rảnh rỗi lại đi xem một cái, quay qua quay lại đã…”

“Trúng độc.” Liễu Huyền An đặt cổ tay Đào Hoa vào lại trong chăn, vạch mí mắt ra nhìn, “Hôm nay cô bé đã ăn gì?”

“Cơm tập thể, mọi người đều ăn giống nhau. Đúng rồi, có cả bánh gạo nữa, hay là bánh có vấn đề?”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Có rất nhiều người đều ăn bánh, bao gồm cả ta. Không phải bánh gạo, cũng không phải do cơm tập thể, mọi người nhớ lại thử xem còn gì nữa không?”

“Đúng thật là không có.” Những người khác nhao nhao lên, “Điều kiện trên núi không thể như ở nhà, không có đồ ăn vặt linh tinh cho trẻ con, cũng không ai có khả năng tìm được đồ ăn thừa. Hay là Đào Hoa ham chơi, chạy ra ngoài ăn phải quả dại nấm độc gì đó?”

Đúng là có khả năng này.

Chỉ có mẹ Đào Hoa phản bác: “Nha đầu nhà ta không có thói quen ăn đồ bậy bạ bên ngoài, con bé bị ta và cha nó chiều đến kén ăn, hoa quả mua ngoài chợ về còn chê bai không thèm, lại thích sạch sẽ, làm sao có thể cho đồ linh tinh vào miệng được?”

“Nhưng cô bé quả thật đã trúng độc.” Liễu Huyền An nói, “Hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng.”

“Hả?” Mẹ Đào Hoa nghe mà mềm nhũn cả người, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. Hoa thẩm thẩm vội giữ nàng lại, vỗ lưng trấn an mấy câu.

Liễu Huyền An tiếp tục nói: “Muốn giải độc trước hết phải biết đã trúng độc gì, nếu không, chỉ căn cứ vào mạch tượng, ta không thể phán đoán cụ thể nguyên nhân.”

“Thế còn chờ gì nữa?” Khâu Đại Hưng tiếp lời, “Mấy người khỏe mạnh có sức lực theo ta cầm đuốc lên núi xem thử có thứ gì trông đẹp, ăn vào được, lấy hết về cho đại phu kiểm tra. Những người còn lại ngày mai cũng chia thành từng nhóm vào núi.”

Trước mắt chỉ có thể dùng cách này.

Đám đông tụ tập trong phòng không giúp được gì, còn chen chúc thêm phiền nên lục tục giải tán. Cuối cùng chỉ còn lại Hoa thẩm thẩm ở cùng mẹ Đào Hoa và A Ninh túc trực bên giường chăm sóc.

Liễu Huyền An ra cửa gọi Khâu Đại Hưng lại, kéo hắn đến một chỗ yên ắng dặn dò riêng: “Chỉ có mười ngày, trong vòng mười ngày nếu không thể tỉnh lại, cho dù tương lai có giữ được tính mạng, Đào Hoa cũng gặp nguy cơ phải nằm liệt trên giường cả đời. Ta quả thực không thể đoán ra chất độc nhờ bắt mạch, biểu hiện quá tầm thường, thế gian có ít nhất hơn một ngàn loại độc vật có khả năng tạo ra mạch tượng giống thế này, cho nên chỉ biết trông cậy vào chư vị.”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Khâu Đại Hưng nghe mà lo lắng, “Được, mọi người ở đây đều nhìn Đào Hoa lớn lên từng ngày, ai cũng quan tâm đến con bé. Chúng ta nhất định dốc toàn lực, sẽ xuất phát ngay.”

Liễu Huyền An gật đầu, định xoay người trở về đột nhiên lại thoáng trông thấy một bóng người trốn trong góc tối đen như mực. Y giật mình một cái, nhìn kỹ mới nhận ra là Tang Diên Niên.

“Tang đại phu?” Y hỏi, “Vì sao ngươi đứng đó mà không nói gì?”

“Ta thấy Liễu thần y đang nói chuyện với người khác, cho nên mới không dám quấy rầy.” Tang Diên Niên đi ra chỗ sáng, “Đào Hoa thế nào rồi?”

“Không tốt lắm.” Liễu Huyền An ăn ngay nói thật, “Cô bé trúng độc, tính mạng bị đe dọa. Mọi người suy đoán có lẽ là ăn phải quả dại hoặc nấm độc bên ngoài. Tang đại phu là người địa phương, có biết trong núi Đại Khảm này có loại độc vật nào thường gặp không?”

“Không có.” Tang Diên Niên nói, “Ta rất ít tới đây.”

Liễu Huyền An vốn cũng không trông cậy có thể khai thác được gì từ đối phương, liền thuận miệng đổi đề tài: “Buổi sáng Tang đại phu nói muốn học giải cổ độc, sao chiều nay lại không tới nữa?”

Tang Diên Niên rũ mắt: “À, ta hơi mệt nên về phòng ngủ một giấc.”

Lúc nói lời này, bàn tay đang rũ xuống của hắn ta vô thức hơi nắm chặt. Sau khi Đào Hoa uống chén thuốc hắn sắc mới xảy ra chuyện, toàn thân co giật miệng sùi bọt mép, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. Tang Diên Niên bị dọa đến hồn phi phách tán, dùng sức lay nửa ngày không thấy Đào Hoa giãy giụa nữa, liền run rẩy thò tay để trước mũi cô bé xem thử, không còn hơi thở. Toàn thân hắn ta như bị sét đánh trúng, thất tha thất thểu vừa đi vừa ngã ra đến cửa, cuối cùng dứt khoát ném hết cục diện rối rắm này xuống, bỏ chạy lấy người.

Tang Diên Niên hỏi: “Đào Hoa có thể chống chọi được mấy ngày?”

“Nếu không tìm được nguyên do trúng độc, nhiều lắm mười ngày.” Liễu Huyền An nói, “Nếu có thể tìm ra, có lẽ còn cơ hội cứu chữa. Thời gian kéo dài càng lâu, não và nội tạng tổn thương càng nhiều.”

Tang Diên Niên gật đầu, không nói gì nữa.

Thuốc là hắn ta phối, đương nhiên biết rõ trong đó có những gì, nhưng chỉ là một ít dược liệu thanh nhiệt tán hỏa đơn giản thường gặp, sao có thể là chất kịch độc? Trong lòng Tang Diên Niên lo sợ, sau khi tách khỏi Liễu Huyền An, hắn ta thừa dịp không ai chú ý lại lần mò vào dược phòng, nương theo ánh đèn mỏng manh xem xét lại một lần nữa, hoàng liên, sài hồ, long đảm, thanh hồng căn, hắc hưởng, tửu đằng… Khoan đã!

Tang Diên Niên cảm thấy có chỗ không đúng lắm, ban ngày lúc lấy thuốc, hình như hắc hưởng không có đặt ở đây mà ở trong góc phía đông nam, còn nhét trên giá rất cao, người bình thường không thể với tới. Lúc ấy hắn ta còn bực bội một lúc, rõ ràng là dược liệu hay dùng chung với long đảm, vì sao lại đặt cách xa nhau như thế làm gì.

Hắn dựa theo ký ức tìm được ngăn tủ ban ngày mình mở ra, nghĩ sí, xà tiên, ngô vĩ câu, hắc… hắc mâu?

Tang Diên Niên dụi mắt, lại dí sát vào quan sát một hồi, thật sự là hắc mâu.

Chất kịch độc xếp ngang hàng với nọc rắn rết bọ cạp, Liễu Huyền An dùng để tôi châm gắp trùng. Sáng nay hắn ta vừa nghe giảng xong, mỗi lần chỉ có thể dùng cây châm mảnh nhất chấm nhanh một chấm, nếu lượng hơi nhiều một chút thôi sẽ khiến bệnh nhân tê mỏi nửa người, đau đớn không chịu nổi.

Thế mà hắn ta lại xem nó như hắc hưởng thanh nhiệt, cho Đào Hoa uống nguyên một chén.

Đầu Tang Diên Niên rối như tơ vò, lung tung nhét đồ về lại chỗ cũ rồi vội vàng rời khỏi dược phòng. Giờ phút này hắn ta cực kỳ ảo não, vì sao thời điểm bốc thuốc lại không xem xét cẩn thận hơn một chút, vì sao đã trông thấy vị trí cất chứa không hợp lý mà không suy nghĩ thử xem, thậm chí còn ảo não vì sao chiều nay mình lại ngồi ở ven đường rồi gặp phải Đào Hoa, lại vì sao nhất định phải sắc thuốc cho cô bé.

Hắn ta từng suy nghĩ, hay là cứ nói hết sự thật cho Liễu Huyền An đi, như vậy không chừng Đào Hoa còn có cơ hội cứu chữa. Kỳ thật hắn ta rất thích cô bé kia, hơn nữa cha mẹ Đào Hoa còn là một trong số ít nhà trong thành chưa từng khắc khẩu với mình.

Đi được hai bước chân, trong đầu Tang Diên Niên lại vang lên một giọng khác, vô dụng thôi, không cứu được đâu.

Hắc mâu là kịch độc, dù là thanh niên trai tráng cũng không chịu đựng được chứ nói gì đến một đứa bé. Mà nói thật, lỡ như mọi người biết chuyện mà Đào Hoa vẫn chết, quãng đời còn lại của hắn ta chẳng phải sẽ đeo thêm một tội nghiệt, vĩnh viễn bị bá tánh đay nghiến hay sao?

Tang Diên Niên lại do dự dừng bước, suy nghĩ nửa ngày, hắn ta nghiến răng nghiến lợi giơ tay cho mình một cái tát, lại hung hăng giậm chân ôm đầu ngồi xổm xuống, ư a rê.n rỉ hồi lâu vẫn không có dũng khí đi tìm Liễu Huyền An.

Ở một đầu khác, Lương Thú đã mang theo vài người lên núi, thứ nhất để duy trì trật tự, thứ hai có thể đi xung quanh giúp mọi người tìm kiếm.

“Mấy ngày tới A Nguyệt sẽ ở trên núi.” Lương Thú nói, “Ngươi và A Ninh còn phải lấy cổ trùng cho bệnh nhân, không thể lo hết được. Nàng từng theo quân y học việc mấy ngày, hiểu đại khái chút y lý, hơn nữa càng thuận tiện chăm sóc bé gái hơn.”

Liễu Huyền An ngồi bên cạnh bàn xoa xoa thái dương đau nhức: “Ừm.”

Lương Thú rót cho y chén nước: “Ta có việc cần ngươi xác nhận.”

“Ta biết Vương gia đang lo lắng chuyện gì.” Liễu Huyền An nói, “Không cần căng thẳng, tuy Đào Hoa có triệu chứng nóng sốt uể oải nôn mửa, nhưng con bé tuyệt đối không bị nhiễm ôn dịch, lần này là thật sự trúng độc. Đây không phải một đợt dịch mới, không có liên quan đến người trong thành Xích Hà, chỉ mình cô bé gặp chuyện không may thôi.”

Lương Thú nhẹ nhàng thở ra: “Được.”

Hắn lại nói: “Không phải ta không tin ngươi, chỉ là liên quan đến bá tánh, khó tránh khỏi phải điều tra rõ ràng cặn kẽ.”

Liễu Huyền An buông chén xuống thở dài: “Hy vọng đám người Khâu Đại Hưng có thể tìm ra nguyên nhân trúng độc sớm một chút.”

Bên ngoài, cả ngọn núi bị đèn đuốc chiếu sáng rực.

Trước nửa đêm còn rải rác, nhưng sau đó càng lúc càng có thêm bá tánh trong thành tập hợp lại, tự chia đội ngũ ra tìm kiếm theo từng khu vực. Ban đầu bọn họ tìm những thứ màu mè rực rỡ trông có thể ăn được, sau đó lại nghĩ, ai mà biết trẻ con tò mò nghịch dại sẽ nhét cái gì vào miệng đâu? Thế là đơn giản cứ thấy loại cỏ cây hoa quả lạ mắt nào đều hái về cho Liễu thần y xem. Bày đầy trên bàn hết chỗ phải bày luôn xuống đất, không chứa nổi nữa thì bày luôn ra sân. Tóm lại, ngày hôm sau Liễu Huyền An rời giường suýt nữa bị đồ vật ngổn ngang chắn đến không đi được.

Tuy rằng A Ninh hiểu phần thiện ý của bá tánh, nhưng vẫn cảm thấy mấy nhánh cây cao ngang đầu người này thật sự không cần lao lực khiêng về làm gì.

Hôm nay Lương Thú cũng túc trực trên núi, hắn nhìn một đống đồ vật lung tung trước mắt, trách mắng: “Hồ nháo!”

“Bọn họ chỉ quan tâm đến Đào Hoa thôi.” Liễu Huyền An mang bao tay lên, lần lượt lật xem từng thứ một.

Lương Thú nói: “Nếu quan tâm mà chỉ thêm phiền chi bằng đừng quan tâm, như vậy người được quan tâm càng dễ thở hơn một chút.”

Liễu Huyền An cũng đồng ý với quan điểm này, nhưng bây giờ đồ đã dọn đến rồi, y chỉ có thể xem xét, xem xong lại chỉ huy Khâu Đại Hưng và A Ninh ném hết ra ngoài, cuối cùng chọn ra được một loại quả màu đỏ khá đẹp mắt.

“Là nó à?” Lương Thú hỏi.

“Xà đầu châu, đúng là có độc, nhưng trái này vị đắng chát, người bình thường tuyệt đối sẽ không ăn.” Liễu Huyền An cầm quả lên, “Hơn nữa độc tính không quá mạnh, cho dù Đào Hoa thật sự ăn nhầm, cũng phải ăn đến năm sáu cân mới có thể xuất hiện triệu chứng như hiện tại, cho nên cũng không thể là nó.”

Khâu Đại Hưng trơ mắt nhìn y ném luôn quả xà đầu châu đi, sốt ruột nói: “Trên núi đã không còn thứ gì khác nữa.”

Liễu Huyền An giải thích: “Nhưng xác thật không phải thứ này.”

Một vòng người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau. Cái gì cũng không đúng, vậy rốt cuộc Đào Hoa ăn phải thứ gì?

Khâu Đại Hưng thử hỏi: “Vậy để ta đi chỗ xa hơn tìm xem?”

“Không cần.” Lương Thú nói, “Đứa trẻ bảy tám tuổi không thể chạy quá xa, nếu tất cả đồ vật bên ngoài đều không đúng, vậy chứng minh thứ cô bé trúng độc không nằm ở bên ngoài.”

Không ở ngoài thì ở trong nhà. Đột nhiên Liễu Huyền An nhớ ra, chỗ này còn có dược phòng.

Lúc trước y không suy xét đến nơi đó bởi vì biết quá rõ bên trong có thứ gì. Đúng là có độc vật, nhưng tất cả đều được đậy kín cất giữ rất thỏa đáng, đặt trên giá cao, Đào Hoa tuyệt đối không với tới được —— Hơn nữa cô bé không ngốc, đang yên đang lành vì sao phải đi moi móc độc trùng cho vào miệng?

Nhưng bây giờ mọi khả năng đều đã bị loại trừ, còn lại đúng một cái, cho dù không tin cũng chỉ có thể là nó.

Liễu Huyền An và Lương Thú cùng đi vào dược phòng. Mỗi ngày độc trùng đều do A Ninh tự tay lấy ra, cậu kê thang leo lên tầng cao nhất, sau khi cẩn thận kiểm tra mới hoảng hốt nói: “Công tử, chỗ này thật sự bị người ta động vào!”

“Thiếu thứ gì?” Liễu Huyền An hỏi.

“Cái đó… không thể phát hiện được.” A Ninh khó xử, “Hộp đựng thuốc đặt liền kề nhau, động vào một cái, ba hàng năm tầng kế tiếp cũng xê dịch theo. Hơn nữa dư lượng dược liệu cũng không khác ngày thường, thiếu đi một hai phần thì không ai nhận ra nổi.”

Liễu Huyền An chỉ có thể cẩn thận chọn ra loại độc dược có khả năng gây ra triệu chứng tương tự như Đào Hoa, tổng cộng được tám loại.

Sau đó không có cách nào loại trừ thêm, cũng không thể thử giải mỗi loại độc dược một lần. Thứ nhất, cơ thể Đào Hoa không thể chịu nổi quá nhiều dược vật. Thứ hai, rất có khả năng thuốc giải của chất độc này lại là xúc tác cho độc dược kia. Thứ ba, không ai biết rốt cuộc cô bé đã ăn phải một hay nhiều loại. Cho dù Liễu nhị công tử có là thần tiên cũng không thể giải ra toàn bộ đáp án.

A Ninh leo xuống thang: “Nhưng tại sao cô bé bỗng dưng lại bị người ta cho uống thuốc độc? Ở đây ai cũng thích Đào Hoa, cha mẹ cô bé cũng thành thật chăm chỉ, rất được yêu mến.”

“Bụng người cách một lớp da.” Liễu Huyền An đứng cạnh bàn nhìn chằm chằm vào đống độc dược trước mặt.

Lương Thú lên tiếng: “Ta có cách này.”

“Hửm?” Liễu Huyền An quay đầu nhìn hắn, “Vương gia có biện pháp?”

“Trước hết cứ làm cho Đào Hoa tỉnh lại.”

“……”

Liễu Huyền An chán nản. Y chưa hiểu ý đối phương, vấn đề hiện tại còn không phải là Đào Hoa không thể tỉnh hay sao?

Lương Thú ghé sát vào tai y nói nhỏ mấy câu.

Liễu Huyền An nheo mắt: “Làm như vậy à?”

Lương Thú gật đầu: “Cứ như vậy đi.”

Liễu Huyền An nói: “Được, để ta thử xem sao.”

Y không kịp ăn cơm trưa, lập tức gọi A Ninh mang theo hòm thuốc đi qua phòng Đào Hoa.

Cô gái nhỏ nằm trên giường, tình trạng còn kém hơn cả hôm qua, mặt mày nhợt nhạt không chút huyết sắc. Trình Tố Nguyệt đứng lên: “Giữa chừng co giật hai lần, đúng lúc Tang Diên Niên có mặt nên châm cho cô bé vài cái, bây giờ đã đỡ sốt hơn một chút.”

“Trình cô nương vất vả cả đêm rồi, cô về nghỉ ngơi đi.” Liễu Huyền An nói, “Nơi này cứ giao cho ta, Vương gia vừa dạy ta một phương thuốc cổ truyền, để ta xem có hiệu quả không.”

Nghe thấy lời này, Hoa thẩm thẩm ở một bên lập tức vui vẻ lên tinh thần: “Thật không? Hóa ra Vương gia còn am hiểu y thuật?”

Trình Tố Nguyệt mang vẻ mặt “ta không hiểu, ta chấn động” rất rõ ràng, Vương gia nhà ta biết phương thuốc cổ truyền từ bao giờ? Đến thuốc phong hàn có khi còn uống nhầm, thật sự có thể chữa bệnh cho người khác hay sao?

“Ừm.” Liễu Huyền An nói, “Tạm thời thử một lần đi.”

Y cho những người còn lại đi về hết, chỉ giữ lại A Ninh và mẹ Đào Hoa, liền bắt đầu thi châm.

Hoa thẩm thẩm là người nhanh mồm nhanh miệng, lại sùng bái mù quáng Kiêu Vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh. Bà cảm thấy nếu đã là phương thuốc của Vương gia thì đảm bảo có tác dụng, nói không chừng còn là phương thuốc ngự y chữa trị cho các nương nương trong cung, vì thế càng vui mừng hơn, gặp ai cũng kể.

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Các bá tánh sôi nổi tụ tập trước cửa phòng Đào Hoa duỗi cổ hóng vào trong, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Không biết đợi mất bao lâu, tiếng A Ninh từ trong phòng vọng ra: “Ồ, hình như sắp tỉnh thật rồi này!”

Tang Diên Niên đứng lẫn trong đám người đột nhiên mặt mũi trắng bệch, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

… Sắp tỉnh rồi?